[Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ - Chương 96: "Rất tuyệt."
Điều cơ bản mà một người chồng muốn làm cho vợ mình.
_
Sáng sớm ngày hôm sau cũng là sáng Chủ nhật, khi Dylan xuống lầu, anh nghe thấy tiếng trò chuyện từ phía tiền sảnh. Dylan bước xuống, đi đến tiền sảnh. Thì ra là Jerry đang tiễn ông bà của mình.
Bà Alying vừa đi vừa nói: “… Hầu như không còn những thói quen của thời đại bà nữa.” Jerry đứng bên cạnh, không hề tỏ ra khó chịu còn dùng ánh mắt ra hiệu cho ông nội đừng ngắt lời bà.
Bà Alying vừa nói vừa liếc thấy một bóng người cao lớn, đôi mắt nhạt màu đục ngầu ngạc nhiên nhìn sang: “Ồ, chào buổi sáng, Dylan. Bà cứ tưởng không một ai trong nhà Bentinck sẽ ra tiễn…”
Ngài Alying cuối cùng không thể nhịn được, nghiêm túc sửa lời vợ: “Dylan không ra tiễn chúng ta đâu, cậu ấy cũng như Jerry, chỉ là dậy sớm để đi chạy bộ.”
Dylan và Jerry liếc nhìn nhau, cả hai thanh niên đều mặc đồ thể thao. Biểu cảm trên mặt họ rõ ràng đã quen với sự hài hước khác biệt của cặp vợ chồng này.
“Chào buổi sáng.” Jerry vui vẻ nói với Dylan.
Dylan lịch sự chào ba người nhà Alying.
Bốn người nói thêm vài câu đùa rồi Dylan và Jerry cùng tiễn vợ chồng ông Alying ra khỏi cổng trang viên.
Hôm nay trời vẫn lạnh và gió thổi mạnh.
“Cậu dậy sớm thế?” Jerry liếc nhìn Dylan, sau đó nhìn ra cánh đồng rộng lớn của trang viên: “Đua không?”
Dylan quay đầu: “Cậu có lần nào thắng tôi chưa?”
Jerry nhướng mày, định nói gì đó.
Dylan chẳng đợi, bắt đầu chạy.
“Cậu còn gian lận nữa.” Jerry lẩm bẩm rồi cũng bắt đầu chạy bộ.
Khoảng nửa giờ sau, William nhìn từ cửa sổ phòng ăn, thấy ba bóng dáng thanh niên đang hoạt động trên bãi cỏ xanh, tất cả đều tầm hai mươi tuổi. Điều này khiến khuôn mặt già nua của William không khỏi nở một nụ cười hiền lành. Ông đột nhiên cảm thấy, ngay cả khi thấy Dylan và Jerry đánh nhau, ông cũng không thấy phiền lòng.
Tiền Ninh và Melissa vừa nói chuyện vừa bước vào phòng ăn, ánh mắt họ cũng bị cảnh tượng tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ trong buổi sáng u ám thu hút một chút. Hai quý cô ngồi xuống, ông lão đứng dậy, ba người chào buổi sáng và hỏi thăm nhau.
“Cô không đi à?” Melissa cầm dao nĩa, mỉm cười ngẩng đầu liếc nhìn Tiền Ninh, “Tôi nhớ cô cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng mà.”
“Tôi định lát nữa sẽ đi cưỡi ngựa.” Tiền Ninh bình thản mỉm cười nói.
Khi Tiền Ninh tỉnh dậy đã không thấy Dylan nhưng khi cô bước vào phòng tắm, sàn tắm vẫn còn ướt. Có vẻ như tiếng nước cô nghe đêm qua không phải là ảo giác. Có lẽ Dylan đã không ngủ ngon đêm qua. Hôm qua cô nghe Henry nói chiều nay họ còn có buổi thực hành dưới nước. Không ngờ Dylan lại đi chạy bộ.
Thật ngạc nhiên! Dylan Bentinck quả thực rất sung sức.
Tiền Ninh xiên một miếng trứng chiên bơ, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.