[Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ - Chương 40: Không muốn gặp?
Người vừa tuyên bố chủ quyền một cách trẻ con không phải là anh.
_
Ánh sáng từ tòa nhà chiếu ra kết hợp với ánh đèn xe làm khu vực này trở nên sáng rực một cách khó chịu. Trong đêm hè oi bức, những âm thanh nhỏ vang lên gần xa, lúc này không rõ nơi đây là yên tĩnh hay ồn ào.
Cùng với bóng dáng vàng óng ấy, một đôi chân dài cũng xuất hiện từ sau cửa xe, đôi giày thể thao bằng da phản chiếu ánh sáng. Tiền Ninh nhìn thấy, dưới mái tóc vàng ngắn hơi xoăn, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc giờ đây lại lạnh lùng hơn bao giờ hết. Khi ánh mắt kinh ngạc của cô chạm vào đôi mắt xanh lục bảo sâu thẳm đó, cô như cảm nhận được một cảm xúc cực kỳ đặc biệt của người đàn ông trẻ tuổi này, khiến cô có cảm giác như nội tạng bị đâm mạnh một nhát.
Dylan bước ra khỏi xe một cách gọn gàng. Từ đầu đến cuối, anh không để ý đến ai, chỉ nhìn chăm chú vào cô.
Tiền Ninh vẫn còn trong trạng thái sốc, đôi môi đỏ khẽ hé mở vô thức. Cô mở to mắt nhìn Dylan bất ngờ xuất hiện ở thành phố G, bất ngờ xuất hiện ở đây, đang từng bước một tiến lại gần cô. Anh rất cao, vai rộng, chân dài, ánh sáng chiếu lên người anh càng làm bóng dáng anh thêm phần ấn tượng. Chàng trai mười chín tuổi, từ đầu đến chân đều toát lên áp lực, nhưng áp lực đó không hướng về cô.
Trong giây tiếp theo, eo thon của Tiền Ninh bị một bàn tay rộng lớn nắm chặt. Dylan hết sức kiềm chế sức mạnh của cánh tay, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thô bạo ôm chặt người phụ nữ vào lòng mình. Anh tự thấy điều này là hiển nhiên, bởi người trong vòng tay anh là vợ hợp pháp của mình. Khi cảm giác mềm mại quen thuộc và mùi hương mê đắm đã lâu không gặp tỏa ra, nó đã xoa dịu phần nào sự bất an của anh, nhưng cũng làm tăng thêm một sự xao động khác.
“Chào em.” Dylan hơi siết chặt cánh tay, giọng rất trầm thấp chào hỏi người vợ mới cưới mà anh đã xa cách hơn một tháng.
Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng, nghe có vẻ lịch sự và nhã nhặn như mọi khi. Nhưng có lẽ giọng anh hơi khàn, hoặc có lẽ vì đã lâu không gặp, câu “chào em” lần này mang theo nhiều sự thân mật mập mờ và nguy hiểm hơn. Đây vừa là lời tán tỉnh, vừa là lời tuyên bố chủ quyền, giống như bàn tay anh đặt trên eo cô.
Tiền Ninh hoàn toàn tỉnh táo lại. Trong đầu cô đang xoay quanh nhiều suy nghĩ, một trong số đó là: Dylan biết Justin là ai.
Cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Dylan, đồng thời cũng nhìn thấy ở phía bên kia, Henry đang dựa vào cửa xe hút thuốc. Trong ánh sáng mờ mờ, cậu có vẻ đang nhìn họ với một biểu cảm phức tạp, ánh mắt cậu lướt nhẹ qua cô, rồi khi hút vào một hơi khói, lúm đồng tiền sâu hiện ra, cậu mỉm cười với cô.
Trong khoảng thời gian chỉ vài giây, Chung Gia Đình đứng nhìn cảnh trước mắt, đột nhiên có chút mong ước mình là cậu trai mười sáu tuổi. Nếu ở tuổi mười sáu, lúc này chắc chắn cậu sẽ không do dự mà đấm một cú. Mà việc này không cần lý do đặc biệt nào, chỉ cần hormone dâng trào, hoặc là sự kiêu ngạo của tuổi trẻ. Không hề ngầu lòi, chỉ là để thỏa mãn bản thân. Nhưng Chung Gia Đình đã không còn là cậu trai mười sáu tuổi nữa, và cũng không có bất kỳ lý do gì để đấm ai cả.