[Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ - Chương 106: Rất sống động.
Anh sẽ dọn về, chính thức.
_
Khi Dylan nghiêng người về phía Tiền Ninh, anh nghe cô nhẹ nhàng nói câu đó. Bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cô áp lên gương mặt anh, khiến mạch máu trong người anh co lại bất thường. Giờ đây, anh chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh đến mức đau nhói trong lồng ngực.
Anh hiểu ý nghĩa của lời cô nói. Tuy nhiên, anh lại hoàn toàn không hiểu được điều đó.
“Em phải nói rõ ràng hơn, em yêu.” Dylan nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hình quả hạnh dịu dàng của cô, nói bằng giọng trầm thấp.
Cơ thể cô đang nằm trong vòng tay anh, ánh đèn dưới lòng đất chiếu lên đôi vai mảnh mai trong chiếc áo trắng của cô.
Tay Tiền Ninh vẫn áp lên gương mặt của Dylan. Cô nở nụ cười, cố gắng giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng, “Đêm sinh nhật của em, sau khi anh ngủ, em đã nhìn anh và quyết định chia tay với anh, rồi em khóc.”
Ngón tay cô chạm vào xương mày của anh, giống như đêm tháng Mười Hai năm ngoái, trên chiếc giường ấm áp đầy yêu thương, ngón tay cô cũng đã chạm vào xương mày của anh như thế.
Chỉ là khi đó, anh đang ngủ.
Nhưng ngay cả trong giấc ngủ, dường như anh cũng biết cô đang chạm vào anh, khuôn mặt lạnh lùng và đẹp đẽ của anh lúc đó cũng có sự dịu dàng giống như bây giờ.
Dylan nghĩ nếu anh cười vào lúc này thì sẽ có chút không phù hợp. Hơn nữa, Tiền Ninh có thể sẽ nghĩ anh thật trẻ con. Chưa đầy 24 giờ trước, cô đã nói với anh trong vòng tay rằng đôi khi anh rất trẻ con.
Quan trọng hơn, Dylan không chỉ cảm thấy vui vẻ hay ngạc nhiên mà anh còn cảm thấy hiểu cô sâu sắc hơn.
Anh thực sự không muốn che giấu cảm xúc của mình vào lúc này.
Người đàn ông trẻ tuổi, lạnh lùng, nở một nụ cười nhạt, “Vì anh.”
Cô gật đầu. Đang định nói tiếp.
Dylan nhìn cô, tiếp tục, “Nhưng điều đó cũng khiến em càng quyết tâm chia tay với anh. Vì em cảm thấy rất sợ hãi.”
Cô sững sờ rồi lại gật đầu.
Dylan bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt xanh lóe lên niềm vui sướng tột độ mà anh cố gắng kìm nén. Giọng anh trầm thấp, “Em biết em đang nói gì với anh không, em yêu?”
“Em biết.” Tiền Ninh khẽ nói.
Cô rời khỏi ánh nhìn mê hoặc của anh và rút tay về.
Anh muốn nắm lấy, và anh đã có thể làm điều đó, nhưng anh không làm.
Anh tự nhủ cần kiên nhẫn, có lẽ cô đã suy nghĩ kỹ một điều gì đó, anh không thể ép cô nói ra ngay lúc này.
Hơn nữa, cô vẫn đang trong quá trình hồi phục từ những cảm xúc phức tạp.
Cô có lẽ muốn trở về White Oak. Anh buông cô ra. Quả thật, cô đi về phía cổng vòm.
“Anh sẽ dọn về, chính thức.” Dylan nói sau lưng cô, “Và em cũng không được chuyển đi.”
Tiền Ninh nghiêng đầu nhìn anh, “Tối nay anh vẫn muốn ngủ cùng em à?”