[Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ - Chương 101: Lễ Phục sinh 4; Khoảnh khắc của Tiền Ninh và Henry
- Metruyen
- [Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ
- Chương 101: Lễ Phục sinh 4; Khoảnh khắc của Tiền Ninh và Henry
Cứ như tất cả bọn bắt cóc chỉ là sản phẩm tưởng tượng của cậu vậy.
_
Một tiếng sau.
Trước cửa phòng thẩm vấn, Tiền Ninh và Henry nhìn nhau, sẵn sàng bước theo thanh tra Young vào phòng.
Dylan đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Tiền Ninh, không mạnh, chỉ nắm nhẹ: “Anh sẽ ở bên ngoài, có thể nghe thấy mọi thứ. Nếu em thấy không thoải mái…”
“Đừng lo, được chứ?” Tiền Ninh vỗ nhẹ tay Dylan trên cánh tay mình, cô hít một hơi thật sâu, thả lỏng khuôn mặt một chút, rồi nhìn Jerry, “Tôi và Henry đều cần điều này.”
Jerry nhìn cô gật đầu. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng lại im lặng, chỉ trao đổi ánh mắt nhanh với Henry.
Dylan cũng nhìn về phía Henry, rồi cả Jerry. Ba người ngầm hiểu nhau mà không cần nói lời nào.
Tiền Ninh nhận thấy điều đó nhưng cô vẫn không hỏi gì.
Trước mặt họ, cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Dylan và Jerry nhìn theo hai chị em bước vào.
Khi cánh cửa đóng lại, cả hai lập tức đi sang phòng bên kia.
Vừa bước vào, Jerry đã nghe thấy tiếng nói tiếng Trung từ loa ngoài. Cậu thấy Dylan cau mày khó chịu.
“Hắn nói cái quái gì vậy?” Jerry cũng nhăn mặt hỏi.
Người phiên dịch bên cạnh đang dịch: “Hắn đang chào Tiền Ninh, dùng cách xưng hô kiểu ‘công chúa’.”
Người đàn ông tóc ngắn gọi Tiền Ninh là “tiểu thư”.
Phản ứng của Tiền Ninh với cách gọi đó là… không có phản ứng gì.
Dưới ánh sáng mạnh của đèn trong phòng thẩm vấn, từng bước một, cô tiến gần kẻ bắt cóc năm xưa.
Cô nhìn vào gương mặt hắn, nghe giọng nói của hắn và không biết điều này có kỳ lạ không, cô không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.
Hóa ra kẻ xấu xa đáng sợ trong ký ức mà cô từng từ chối nhớ lại và trong những cơn ác mộng nhiều năm qua lại là như thế này.
Tiền Ninh liếc nhìn Henry, và Henry cũng nhìn lại cô. Cô biết, cảm giác của Henry cũng giống mình.
Năm đó Henry chỉ mới 12 tuổi, trong ký ức của cậu, tất cả bọn bắt cóc đều cao lớn và dữ tợn. Bất kỳ ai trong số chúng đều khiến cậu khiếp sợ.
Thế nhưng, tám năm đã trôi qua.
Giờ đây, với chiều cao hơn 1m85 và cơ thể mạnh mẽ như một vận động viên chuyên nghiệp, Henry nhìn người đàn ông tóc ngắn trước mặt mà chỉ cảm thấy… không thực. Cứ như tất cả bọn bắt cóc chỉ là sản phẩm tưởng tượng của cậu vậy.
Tất nhiên, Henry biết đó không phải là tưởng tượng.
“Đừng gọi cô ấy là tiểu thư.” Henry kéo ghế ra, giọng bình thường nhưng khàn và đầy đe dọa.