[Hoàn/H] Bẫy Mùa Hè - Boldness - Chương 132: Ngoại truyện 7- Lều trại (H)
Edit by Tịch Lan🥀
________
Sáng sớm, nhiệt độ trên núi vẫn còn hơi lạnh, Trần Nghiêu mặc thêm quần áo chui ra khỏi lều, làn gió mát rượi mang theo không khí trong lành tiến vào xoang mũi và phổi, có cảm giác toàn thân sảng khoái hẳn lên.
“Chào buổi sáng, nghe nói đêm qua cậu không được khỏe, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Cô vừa duỗi eo chuẩn bị đi tìm Đại Âm thì Kì Nhạc đi tới.
Trần Nghiêu nhìn thấy cậu ấy thì hơi sững sờ: “À, tốt hơn nhiều rồi…”
“Vậy là tốt rồi, tôi không biết cậu không uống được rượu, nếu không hôm qua tôi sẽ ngăn bọn họ lại.” Giọng điệu của Tề Nhạc mang theo chút áy náy.
Trần Nghiêu liên tục lắc đầu, “Không sao, là tôi không tự chú ý…” Nói xong, cô vừa hỏi như nhớ ra điều gì đó, “Là anh họ của tôi nói cho cậu biết à, hôm qua anh ấy cũng có lên đỉnh núi.”
Trong kế hoạch dã ngoại có hoạt động ngắm sao đêm trên đỉnh núi, nhưng tối hôm qua cô không đi.
“Trước khi đi tôi có đến tìm cậu, hình như là…bạn của cậu, cậu ấy nói cậu cần nghỉ ngơi.”
Quả nhiên.
Trần Nghiêu nhớ lại một số cảnh mặt đỏ tai hồng xen lẫn sự khác thường của người nào đó, vành tai ngay lập tức nóng lên.
Lâm Trưng thu dọn đồ đạc vào túi, một đôi tay ôm lấy cổ anh từ phía sau, sau đó treo cả người lên lưng anh.
“Em ăn no chưa?”
Trần Nghiêu ghé vào lỗ tai anh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngày hôm qua…anh ghen phải không?”
Động tác gấp quần áo dừng lại, anh cụp mắt xuống, không nói gì.
Tối qua Lâm Trưng ở lại chăm sóc Trần Nghiêu, anh đang nhìn Hứa Phong và những người khác rời đi thì bạn học thời tiểu học của cô tìm tới.
Lâm Trưng có trí nhớ rất tốt, anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nghiêu, cô ôm một con búp bê nho nhỏ, mắt mũi đỏ hoe, đôi mắt to đầy nước, giống như là bị oan ức chuyện gì đó…Cho đến hôm qua anh mới biết rằng cô có một người bạn, người bạn đó chính là lí do khiến cô ấy không muốn chuyển trường.
Một mặt thì không quan tâm đến những chuyện râu ria, mặt khác, lại không thể nào đánh tan đi những suy nghĩ trong đầu.
Bởi vì không có thông tin liên lạc nên hai người họ mới bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, nếu như…cô ấy có thể tự dựa vào chính mình, thì đến cuối cùng mọi chuyện có giống như bây giờ không.
Lâm Trưng đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Đêm qua, cảm xúc ập đến một cách mất kiểm soát.
Dục vọng chiếm hữu và một chút ghen tuông trong lòng khiến anh phóng túng hơn bình thường rất nhiều, nhìn Trần Nghiêu đỏ mặt cắn mu bàn tay kiềm chế tiếng rên, anh cố ý vươn tay nắm lấy cổ tay cô, động tác càng thêm nặng nề, buộc cô phải phát ra tiếng rên rỉ và kêu khóc.
“Anh ơi…bên ngoài có người…” Giọng nói của Trần Nghiêu bị động tác suồng sã của anh làm cho vỡ vụn, trong cơn dục vọng điên cuồng, anh không quên hiện tại bọn họ đang ở bên ngoài, thân mật khắng khít trong căn lều nhỏ hẹp, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân qua lại.