[Hoàn] Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người - Vân Thủy Mê Tung - Chương 61.
Chương 61. Anh yêu em.
Edit: Cam Cam
Hiệu đính: Sa
☆
Khoảng đợt cuối kỳ nghỉ đông của học sinh trong nước, Cận Trạch lên chuyến bay A6677, ngồi chán chết mười mấy tiếng ở khoang phổ thông, ngồi lâu đến mức cổ cứng đờ, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quốc tế Thượng Hải, trở về tổ quốc xa cách bấy lâu.
Anh vốn định bay đến Đế Đô gặp mặt Vân Thâm nghe ngóng tình hình trước, sau đó mới đi tìm Vân Nhiêu, nom vậy sẽ không quá đường đột.
Thêm nữa, anh không có phương thức liên lạc hiện tại của Vân Nhiêu, cũng không kết bạn Wechat, mà chẳng thể nhắn tin trên Weibo tìm cô được vì như vậy quá ngớ ngẩn.
Chẳng ngờ tới, hiện tại Vân Thâm đang thực tập ở Thượng Hải, ngược lại Vân Nhiêu vẫn đang nghỉ đông, chưa từ quê lên.
Vân Thâm khá bất ngờ khi nghe tin Cận Trạch về nước, hai người hẹn gặp tại một quán cà phê gần công ty mà anh đang thực tập.
Hơn nửa năm trước, khi bệnh tình của mẹ Cận Trạch nguy kịch, chị gái nhờ bạn học cấp ba liên lạc với Cận Trạch, nên chuyện mẹ Cận Trạch qua đời gần như cả lớp đều biết.
Thoáng cái đã trôi qua hai năm rưỡi, gặp lại lần nữa, hai người anh em từng thân thiết đến mức chẳng có bí mật, đột nhiên chẳng biết nói gì, cực kỳ xa lạ.
Cận Trạch trước mắt, hình như gầy hơn một chút so với hồi cấp ba.
Vẫn là gương mặt đó, vẫn là ánh mắt đó, nhưng thần sắc lại khác biệt rất lớn.
Hóa ra cái chết của người thân lại có thể giáng cho người ta một đòn nặng nề đến thế.
Vân Thâm xưa nay vốn thẳng thắn, đối diện người anh em mà anh từng thoải mái cười mắng, bất giác nói năng cũng cẩn trọng hơn.
Cận Trạch lại cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái, thử trò chuyện với Vân Thâm như hồi trước.
Anh thay một bộ quần áo mới tinh, thậm chí còn bỏ tiền mua thêm đôi giày chơi bóng mới, ăn mặc đẹp lại thoải mái.
– Có chuyện quái gì đâu, tao ở nước ngoài sống sướng lắm.
Cận Trạch cầm cốc cà phê, cụng cốc với Vân Thâm.
– Chuyện duy nhất không sướng là trong lớp không có ai ngu như mày với lão Trì để chọc chơi.
Vân Thâm hừ một tiếng, biểu cảm nhẹ nhõm hơn: “Đậu má, mày còn dám nhắc lại, năm đó mày chẳng nói tiếng nào đã ra nước ngoài làm bọn tao cứ tưởng lỡ làm gì khiến mày giận rồi.”
Cận Trạch đáp lấy lệ: “Năm đó có việc gấp”, dừng một chút rồi nói lảng sang chuyện khác:
– Còn chưa kịp hỏi thăm, thần đồng Thanh Hoa của bọn tao dạo này thế nào?
Vân Thâm: “Cũng tàm tạm, sang năm thử khởi nghiệp xem sao. Hai năm qua tao vẫn đang nghiên cứu phòng thí nghiệm AI của các xưởng lớn, tiếc là kinh nghiệm của tao quá ít, người ta cũng không nhận tao vào, chỉ có thể ở bên ngoài làm chút chuyện lặt vặt thôi.”