[Hoàn] Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người - Vân Thủy Mê Tung - Chương 49.
Chương 49. Sau này đây sẽ là nhà em, em đến để làm bà chủ.
Edit: Ryan
Hiệu đính: Sa
☆
Mới đầu cô cả nhà họ Lê còn đang bỉ bôi cái thương hiệu không có tên tuổi này, thế mà chưa chi đã vụt ra chỗ bạn thân rồi.
– Đỉnh nhờ, mua về kết hôn à?
Vân Nhiêu nom kiểu hết hồn vì con bạn mình: “Tao… Tao mua về chơi thôi.”
Lê Lê bán tín bán nghi: “Người khác bảo mua về chơi thì tao tin, chứ mày á, tao không thấy chơi gì hết luôn.”
– Này bèo quá còn gì.
Vân Nhiêu chẳng thèm đoái hoài đến bạn mình mà quay sang hỏi nhân viên đứng quầy: “Giới thiệu cho tôi mấy chiếc, đừng lòe loẹt quá là được.”
Nhân viên dẫn cô ra quầy bên cạnh:
– Đây là quầy nhẫn đôi. Chị với bạn trai yêu nhau bao lâu rồi?
Vân Nhiêu: “Gần 4 tháng”
Nhân viên: “Thế chị có thể xem cái này, đây là sản phẩm mới mà cửa hàng chúng tôi sẽ cho ra mắt vào mùa đông, mang tên “Tình yêu lên ngôi”. Rất nhiều đôi mới yêu thích kiểu nhẫn xếp chồng lên nhau tinh tế như thế này…”
Vân Nhiêu: “Tôi nói sai rồi… Có mẫu nào phù hợp với đôi đã yêu nhau lâu không?”
“…”
Nhân viên ngừng lại: “Tất nhiên là có, chị có thể xem chiếc này, đây là chiếc có tên “Tình trôi ba kiếp”. Nhẫn nam và nhẫn nữ đều có cuộn dây ruy băng, rất cổ điển, ngụ ý cho một tình cảm lâu dài. Nhẫn nam không có kim cương, còn tổng trọng lượng kim cương của nhẫn nữ là 0.18 carat.”
Lê Lê thì thầm chê bai: “Mới có 0.18 carat, chẳng đủ nhét kẽ răng.”
Vân Nhiêu yêu cầu nhân viên lấy hết nhẫn nữ và nhẫn nam ra, đeo thử lên tay mình.
– Nhẫn đôi mà, ngày nào chả đeo, kim cương to thế làm gì.
Vân Nhiêu giơ tay lên, ngắm chiếc nhẫn dưới ánh đèn: “Tao thích cái này, đơn giản nhẹ nhàng, ý nghĩa cũng rất hay, dài lâu mãi mãi.”
Lê Lê: “Này như kiểu cho vợ chồng già đeo ý.”
Vân Nhiêu mỉm cười: “Tao muốn có cảm giác đấy.”
Tựa quãng thời gian đơn côi và đơn phương đằng đẵng, cả hai đã đi qua cùng nhau vậy.
Khéo sao trong cửa hàng vừa với size của cô nên cô chốt đơn luôn.
Sau khi giảm giá thì tốn tổng cộng 8999 tệ cho cặp nhẫn, mới đầu cô còn chê đắt vì kim cương bé tí teo.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây là nhẫn cô tặng cho anh Cận Trạch, tính ra giá cũng chỉ có hơn bốn nghìn tệ, anh không chê là tốt lắm rồi.
Thế là cô nghiến răng, thanh toán trong đúng một lần.
Ngoài trời đã tốt mịt rồi.
Vân Nhiêu và Lê Lê đợi Ôn Dữu đến để cả cùng đi ăn lẩu, ăn xong thì đi lượn lờ tiếp, chơi đến hơn chín giờ mới chia tay.