[Hoàn] Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người - Vân Thủy Mê Tung - Chương 44.
Chương 44. Trao hết cả người cả tiền đi rồi.
Giữa tháng mười, nhiệt độ ban đêm giảm xuống rất nhanh, hơi lạnh ở khắp nơi nơi thấm vào căn phòng.
Vân Nhiêu tựa lưng vào tường, bờ vai trần cảm nhận được cái lạnh của mặt tường rắn chắc nhưng phía trước của cô thì lại rực cháy. Cả hai cận kề bên nhau khiến người cô run rẩy tựa như lá rụng trong làn gió thu, khiến khối óc cô sắp bùng nổ vì kích thích.
Cô níu lấy cà vạt anh, không kham được nụ hôn này nữa rồi.
Chiếc váy được may liền với nhau, Cận Trạch mân mê một lúc mà vẫn không tìm được chỗ để cởi ra.
Không thì cứ xé toạc ra thôi.
Những nơ ron trong anh căng ra, anh chẳng kịp nghĩ gì nữa mà đã tấn công luôn rồi.
Vân Nhiêu không đẩy anh ra được, cô sợ quá nên đã cắn anh luôn.
Vết cắn ấy khá sâu, mùi tanh mằn mặn lan ra khắp răng và môi cô chỉ trong thoáng chốc. Máu hoà lẫn với nước miếng trong khoang miệng khiến nụ hôn càng trở nên tàn bạo.
Cận Trạch nhịn đau, hôn cô thêm một lúc nữa.
Cái tay cũng không còn phá hoại nữa mà chuyển sang gãi gãi.
Cuối cùng, khi hai đôi môi đỏ hồng tách ra, môi của Vân Nhiêu đã sưng vù lên, Cận Trạch còn đỉnh hơn, khóe môi bị rách ra, bờ môi nhuốm máu hóa thành một màu đỏ tươi tựa như ma ca rồng vừa hút no căng dòng máu thuần khiết của người con gái.
– Anh không sao chứ?
Cô vội vàng rút giấy ra lau máu cho anh.
Anh gập tờ giấy lại rồi lau môi mình, mắt anh cụp xuống nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ:
– Em ác quá.
Đặng, dường như anh sợ cô tự trách mình nên bổ sung thêm một câu: “Anh thích lắm.”
Vẫn còn cợt nhả được thì chứng tỏ không sao hết.
Vân Nhiêu lẳng lặng dời đi hai bước, thoát khỏi phạm vi bị anh khống chế.
Chiếc váy nhăn nhúm hết cả vào, mặc dù không bị rách nhưng đã có kha khá nếp nhăn hằn trên váy rồi, cô đỏ mặt đi ra trước gương để chỉnh lại.
Phòng trang điểm sáng rực ánh đèn, cô vừa ngẩng lên đã thấy màu son mình hòa với màu máu, trên cổ cũng có dấu hôn, trước ngực thì có vết sờ nắn, lôi thôi không thể tả.
Cận Trạch vốn đã trang điểm nhạt, anh lấy bông tẩy trang trên bàn lau qua qua, trở về với gương mặt mộc điềm tĩnh ngày thường.
Vân Nhiêu cũng tẩy trang xong ngồi thất thần trước gương với hai bọng mắt thâm sì.
Thợ make up riêng của Cận Trạch đến rất nhanh.
Ấy là một chị gái chừng 30 tuổi, người chị hơi mập nhưng nom rất nhanh nhẹn và tốt bụng.
Lúc chị trang điểm lại cho Vân Nhiêu thì Cận Trạch ngồi vắt chân trên ghế xoay ở đằng xa, chả thèm tránh đi gì hết.
Khi chị make đánh nền cho cô thì đã vô tình hỏi:
– Sao môi lại sưng thế này?
Vân Nhiêu lo lắng: “Em ăn cay nhiều.”