[Hoàn] Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người - Vân Thủy Mê Tung - Chương 43.
Chương 43. Anh đừng xé váy em!
Vân Nhiêu lẳng lặng nhìn sang nơi khác, không nói năng gì hết.
Mặc dù lời Giản Nguyên Nguyên nói với cô hôm nay có hơi kì lạ nhưng cô không cảm nhận được sự ghét bỏ ở đây.
Cô kéo Lê Lê ra ngoài.
Ánh sáng nồng ấm nơi chân trời dần lụi tàn, những gam màu xanh tím lan tỏa khắp phía Đông.
Vân Nhiêu dựa vào lan can, chỉ vào mắt mình rồi hỏi Lê Lê:
– Mày có thấy mắt chị ấy giống anh Cận Trạch không?
Đôi mắt màu hổ phách ngời sáng, tươi hơn người bình thường rất nhiều, cả đồng tử đen láy cũng to hơn nữa, thành ra Vân Nhiêu cứ tưởng chị đeo lens.
Lê Lê: “Hình như cũng giông giống… Nhưng chị ấy đeo lens mà?”
Vân Nhiêu: “Tao đang nghĩ, có khi nào Giản Nguyên Nguyên là người thân của anh Cận Trạch không?”
Lê Lê nghe xong thì mặt hơi đơ lại nhưng rồi đã lắc đầu:
– Chắc không đâu.
– Vì sao?
– Người trong giới đều biết bố mẹ Giản Nguyên Nguyên mất sớm mà, sống một mình từ bé đến giờ. Mặc dù nghe tin chị ấy yêu nhiều lắm nhưng tao chưa nghe được tin chị ấy có người thân bao giờ chứ đừng nói đến người thân là siêu sao từ đâu đẩu đầu đâu.
“À.” Môi Vân Nhiêu giật giật: “Bố mẹ mất rồi…”
Lê Lê nguýt cô: “Đừng có làm thánh mẫu nữa, người ta sắp giành người yêu mày rồi kia kìa!”
– Ai thánh mẫu cơ?
Vân Nhiêu cũng lườm lại: “Mất cả bố cả mẹ thì không đáng thương à? Với cả không ai cướp được bạn trai tao đâu, làm người thì phải tự tin chứ.”
Lời cô nói làm Lê Lê cười ná thở, quàng tay lên vai cô, khen cô đàn ông phết.
Sắp đến giờ ăn nhưng Lê Lê vẫn còn việc phải làm nên cô nàng dẫn Vân Nhiêu lên khu lễ tân trên tầng một, bảo cô đợi mình 10 phút, dọn xong hết đồ đã rồi đi ăn với nhau.
Sofa ở lễ tân có hình cánh hoa, ở giữa đặt chiếc bàn màu hạnh nhân có phong cách rất đặc biệt.
Trên bàn có chậu cá, mấy bé cá đuôi đỏ bơi tung tẩy.
Vân Nhiêu dõi theo những chuyển động của cá mà đôi mắt đã thư thái hơn.
Chẳng hiểu vì sao hôm nay được gặp Giản Nguyên Nguyên và trải qua cuộc trò chuyện kì lạ ấy lại giúp cảm xúc của cô bình tĩnh đi nhiều.
Khác với sự căng thẳng của Lê Lê, Vân Nhiêu cảm giác mình rất thích Giản Nguyên Nguyên, từ vẻ ngoài đến giọng nói tới khí chất… Tóm lại, giác quan thứ sáu diệu kì đã để cô không thể ghét người phụ nữ ấy được.
Dòng kí ức trôi về hơn một tháng trước, trở lại phòng khách sạn đơn sở ở khu xảy ra động đất.
Ánh đèn mở ảo rọi lên gương mặt đẹp trai của Cận Trạch, ấn đường anh cau lại, nét mặt rối bời cả đi, chừng như anh sắp kể ra câu chuyện mà mình “không thể nói”.