[Hoàn] Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người - Vân Thủy Mê Tung - Chương 28.
Chương 28. Em bị anh “ướp mùi” cho ngon rồi đấy.
Chuông cửa sắp bị người ta nhấn đến cháy cả đi rồi.
Không biết anh đã phải đợi bao lâu, cuối cùng thì con em ốc sên cũng chịu bò tới, duỗi cái tay nhỏ xíu ra mở cửa chậm rì rì.
Qua khe cửa, Vân Nhiêu nhìn anh mình một cách dè dặt.
Ôi má ơi, bên ngoài lạnh chết mất.
Cô không chịu được phải rụt cổ lại.
Khuôn mặt Vân Thâm cứng đờ ra, mang theo băng giá từ nơi xa ngút ngàn. Rõ ràng anh đang đứng im nhưng dường như đang có cơn gió bấc buốt lạnh bao phủ quanh anh.
– Điếc thì đi gắn cái ốc tai vào.
Anh mở toang cửa ra với gương mặt vô cảm: “Gãy chân thì đi nối vào.”
Vân Nhiêu nhường chỗ cho anh cởi giày.
– Nãy em đang trong nhà vệ sinh nên không nghe thấy.
Vân Thâm chả thèm nghe cô giải thích. Anh cúi người, mở tủ giày ra lấy đôi dép nam, tiện tay thả bộp xuống đất.
Cô hốt hoảng nhìn anh.
Cô đã nhét giày của Cận Trạch vào chỗ trong cùng của tủ giày, đã thế còn đặt đôi bốt ngay cạnh để che đi rồi nên anh không thấy được đâu.
Hôm qua cô hỏi anh cách nấu những món ăn gia đình, Vân Thâm đang bận nhưng cũng dành thời gian để trả lời cô, tiện thể hỏi cô là định mời bạn về nhà ăn à. Cô trả lời không phải, chỉ là cuối tuần em định ở nhà cải thiện kĩ năng múa bếp của mình thôi.
Hôm nay, sáng anh bận làm cho xong việc, chiều lại có chuyện ở gần đây, xong hết rồi nên qua nhà em gái ăn cơm chùa, tiện thể kiểm tra xem tài nấu ăn của con bé đã tiến bộ lên chưa.
Từ bé Vân Nhiêu đã thích canh sườn heo rồi, nhất là canh sườn hầm với nấm hương. Hồi trước bố mẹ bận việc ở nhà hàng, không có thời gian chăm sóc hai anh em nên Vân Thâm đã chịu trách nghiệm nấu cơm cho mình và em gái, anh đã quá quen với món sườn heo hầm nấm hương, quen tới nỗi ngửi thôi cũng biết đây là loại nấm hương mấy năm tuổi.
– Bắc nồi xuống đi, nấm hầm lâu quá.
Vân Thâm ngửi mùi thôi đã phê bình rồi, sau đó xỏ dép đi vào nhà. Anh chững lại trước cửa phòng ăn rồi ngoảnh lại liếc Vân Nhiêu:
– Có mỗi mình em mà ăn tận bốn món xong thêm bát canh?
Cô bị hỏi mà giật cả mình: “Ừ, dạo này em… Béo lên.”
Anh nhướng mày, quan sát cô từ trên xuống dưới:
– Đừng béo nữa.
Vân Nhiêu: …
Anh đi được hai bước thì tự dưng xoa mũi, cau mày lại. Cô đi theo, suýt nữa thì đập vào lưng anh.
Ra bàn ăn, anh kéo ghế ngồi phịch xuống:
– Không lấy bát lấy đũa cho anh cô à?
– Lấy chứ! Lấy ngay đây!
Vân Nhiêu chạy vào bếp, nhân tiện rửa hết đống bát đũa vừa mới giấu xuống bồn rồi úp lên chạm.