[Hoàn] Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người - Vân Thủy Mê Tung - Chương 1.
Chương 1. Du học sinh cưng dậy rồi.
Năm nay Tết sớm, mới cuối tháng một đã tới giao thừa.
Sẩm tối, trời đổ mưa bên ngoài cửa sổ, tiếng tí tách tí tách khiến thành phố vốn đã chẳng có không khí của năm mới lại trở nên ảm đạm khủng khiếp.
Vân Nhiêu vùi mình trên chiếc giường mềm mại, cuộn chặt thân trong lớp chăn ấm áp. Song, cái lạnh ẩm ướt của phương Nam đang lan tỏa khắp muôn nơi, mưa mới được một lúc mà cô đã phải tỉnh giấc vì lạnh.
Một màu đen kịt bao phủ trước mắt, đồng hồ sinh học của cô chẳng đâu vào đâu nên giờ không phân biệt được đây là đêm hay ngày.
Mặc đồ ở nhà xong rồi dụi mắt, bước từ từ ra ngoài phòng khách.
Tường ngoài phòng khách dán đầy tranh Tết, ngoài cửa treo chữ Phúc đỏ rực, tất cả được trang trí để bừng lên niềm hân hoan đón năm mới về.
Một người đàn ông trẻ mặc quần áo thể thao đang ngồi ở giữa sofa, đôi chân dài không biết phải đặt vào đâu cho phải, ánh mắt đen láy, thấy cô thì anh còn nhướn mày lên.
– Dậy rồi cơ à?
Người anh tỏa ra một sự uể oải lười biếng, anh quay đầu nói vọng vào bếp.
– Bố mẹ, du học sinh cưng của bố mẹ ra rồi này.
Trong bếp đang xào gan heo, mùi hương thơm phức tỏa đi khắp nơi. Người phụ nữ đưa đũa cho chồng đang đứng bên cạnh rồi lau tay vào tạp dề, nụ cười trên môi còn rực rỡ hơn cả ánh lửa bập bùng. Bà rảo bước ra ngoài.
Vân Lỗi bất đắc dĩ phải đứng trước bếp, vừa xào vừa ngả người ra sau nhìn theo vợ đi ra phòng khách.
Nhưng ông nghe thấy mỗi tiếng “cạch”…. Phòng bếp đã đóng cửa, con gái cũng chẳng nhìn thấy đâu.
Màn hình tivi đang điểm 17 giờ 19 phút. Vân Nhiêu đã đánh một giấc say trong cái ngày cuối cùng của năm cũ.
Về nhà thật sướng làm sao. Cô vươn vai, đã thế còn ngáp một cách thỏa mãn.
Bầu trời vẫn ngập trong màn mưa lạnh lẽo nhưng không khí ấm cúng trong nhà đã hóa thành sắc xuân ấm áp.
Khương Na đang nói chuyện “ríu rít” với con gái. Bà liếc mắt sang người nào đó đang ngồi sofa, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng thay đổi 180 độ:
– Vân Thâm! Sofa nhà mình làm bằng da thật, hôm qua còn mới thuê người đến giặt xong, con chơi bóng rổ về đã tắm chưa??
Vân Thâm quyết nhắm tịt mắt lại:
– Mẹ, cho con nghỉ cái đã…
Khương Na thấy anh thế thì nhức cả đầu: “Em thì mới về nước hôm qua, con không ở nhà với em mà còn ra ngoài chơi bóng ngay 30 Tết, không thì ăn Tết ở sân bóng luôn đi.”
– Ở nhà với nó? Nó ngủ từ sáng đến tối, có pháo hoa cũng chẳng dậy nổi.
Anh bỗng nhếch môi: “Cận Trạch ít khi rủ bọn con chơi bóng rổ, 30 Tết đã là gì, cả đêm tân hôn thì con cũng sẽ cân nhắc để đi.”