(Hoàn Edit) Khoảnh Khắc Tinh Quang_Minh Nguyệt Đang - Chương 51
Rạng sáng ngày hôm sau, Nhã Bửu đã bị Mỹ Bảo gọi dậy: “Em có vài ngày nghỉ phảikhông?” Mỹ Bảo hỏi.Nhã Bửu ngủ mơ gật gật đầu.”Dậy đi, chúng ta đi lặn.”Bên dưới vùng nước biển có rất nhiều san hô quyến rũ đầy màu sắc, còn có các loại cábiển tuyệt đẹp, lặn biển có thể giúp cho người ta thư giản đầu óc.Nhã Bửu và Mỹ Bảo du ngoạn rất vui, buổi tối ở ven biển còn có quầy bar, có chàngtrai trẻ ngồi hát, đôi mắt lạnh lùng khiến cho Mỹ Bảo thích thú.cô đưa tay cho Mỹ Bảo, một tay bắt đầu dẫn người say khướt, một tay cầm di độngnhìn nhìn, lo lắng không biết có nên gọi điện cho Bùi Giai không, cô sợ nghe thấygiọng nói lãnh đạm của anh.Nhã Bửu thở dài, chuẩn bị đem cất di động, màn hình đột nhiên phát sáng, là dãy sốcủa Bùi Giai.”Dạ?” cô che microphone, đi đến một nơi yên tĩnh trên bờ biển.”Hôm qua anh nặng lời rồi.” Bùi Giai mở miệng.Đột nhiên cô rơi lệ, người ta nói nước mắt tình nhân không đáng giá, câu nói đầu tiêncó thể khiến cho bạn khóc, câu nói thứ hai ngược lại khiến bạn mỉm cười.”anh nói rất đúng, là em không dám đối diện sự thật.” Nhã Bửu tự trách. Trước giờ cô đều sống trong nhung lụa, được gia đình bảo bọc chặt chẽ, tính tình đơn thuần, khôngđủ chín chắn.Bùi Giai cười khẽ: “Còn giận anh sao?”Nhã Bửu xoa xoa nước mắt: “không có.” Tuy rằng ngoài miệng nói không nhưng từ khiBùi Giai gọi điện thoại tới, trái tim cô lại mềm yếu rồi.”Tốt rồi, anh thật sự cô dâu của anh sẽ bỏ chạy vào tháng năm.” Bùi Giai nói.Tháng năm thời tiết ôn hòa, vừa vặn thích hợp mặc áo cưới, Nhã Bửu bật cười.”Hôn lễ dự định sẽ tổ chức vào tháng năm, được chứ?” Bùi Giai hỏi.Nhã Bửu “Dạ” một tiếng nhưng trong lòng vẫn luôn rối bời.”Vậy em mau định ngày đi, anh hẹn với cố vấn rồi.””Vâng.” Nhã Bửu nói.”Còn có áo cưới của em.” Bùi Giai nói.Đúng rồi, áo cưới là chuyện phiền toái nhất. Nhã Bửu thích loại áo cưới được thiết kếtheo dạng thủ công, như thế phải mất đến nửa năm, nếu hôn lễ tổ chức vào thángnăm thì thật sự không đủ thời gian: “không được rồi, thời gian ít quá, áo cưới chắcchắn không may kịp.””anh muốn tháng năm, vì đó là thời điểm tốt nhất. Mấy ngày nay vừa khéo được nghỉ,ngày mai anh cùng em bay đi đặt áo cưới?” Bùi Giai nói.Nhã Bửu đột nhiên khó xử: “Hôm nay em đang ở biển, đại khái vài ngày sau mới trởvề thành phố H.””Ừ.” Thái độ của Bùi Giai liền thay đổi, Nhã Bửu còn chưa kịp nói tiếp, đầu dây điệnthoại bên kia đã cúp.Mãi cho đến khi cô trở về thành phố H, anh cũng không gọi điện thoại cho cô.Nhã Bửu nhịn không được gọi lại: “anh đang ở đâu?””Ireland, nhìn trúng một con ngựa nên bay qua để xem.” Giọng Bùi Giai nhàn nhạt.Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ: “A Giai, cậu mau đến đây xem.” Dườngnhư là Trình Y San, Nhã Bửu nói: “anh và Chị Y San đi cùng?””Ừ, chị ấy cũng muốn mua một con ngựa.” Bùi Giai nói chưa tới hai câu đã ngắt máy.Nhã Bửu rầu rĩ cất điện thoại, bất tri bất giác khoảng cách giữa bọn họ bị kéo dài ra, đến nay đã gần một tuần không liên lạc. Nhã Bửu cũng biết nếu tình trạng này cứ tiếptục, cuối cùng khẳng định chỉ có chia tay, cô vô lực rồi.Có lẽ Bùi Giai nói đúng, cô là loại người không dám đối diện sự thật, không dám đốimặt với chuyện này.Nhã Bửu không đợi được đến khi Bùi Giai từ Ireland bay trở về, ngày nghỉ của cô đãkết thúc, “Trường hận ca” sắp được công diễn, thử trang phục, diễn tập, tuyêntruyền…Trong tay Nhã Bửu vẫn còn một vé mời VIP vẫn chưa được gửi đi.Nhớ tới lần trước cô cùng Bùi Giai trò chuyện, lúc đó giọng Bùi Giai cũng nhàn nhạt.Nhã Bửu kiên trì bấm số Bùi Giai, đầu dây điện thoại bên kia từ chối nhận nghe, đồngthời cô nhận được một tin nhắn: “đang họp.”Đây là lần đầu tiên Bùi Giai đối xử với cô như thế, thời gian trước cô gọi điện thoại choanh, dù là cuộc họp hội đồng quản trị hay lái xe trên đường, anh vẫn nhẫn nại tiếpđiện thoại với cô.Nhã Bửu thất thần cầm di động nửa ngày, chỉ ngây ngốc ngồi, mãi cho đến buổi chiềuBùi Giai gọi lại, cô mới phát hiện bản thân còn chưa ăn cơm trưa.”Có chuyện gì sao?” Giọng Bùi Giai vẫn như cũ lãnh đạm.Nhã Bửu có chút khẩn trương, ngón tay cầm di động trắng bệch, “Ngày mai “Trườnghận ca” công diễn, anh có thời gian không? Em gửi anh vé mời.” Kỳ thực thân là nhàđầu tư, Bùi Giai chắc chắn sẽ được tặng vé mời, nhưng cô muốn trực tiếp đưa choanh.”Tối mai anh có tiệc xã giao, chín giờ em cứ mang đến phòng khách sạn cho anh,phòng nào em còn nhớ không?” Bùi Giai hỏi.”Em nhớ.” Nhã Bửu thấp giọng trả lời.”Ừ, anh cúp máy đây.”Lúc Bùi Giai gác máy, cô chợt nghe thấy âm thanh xa lạ, cô không nghĩ rằng anh đãdọn khỏi nhà cô, mấy ngày nay cô cũng không về đó, nếu anh vẫn còn ở đó thì cô mớicó thể ôm hy vọng, cho rằng anh chỉ đang bận, hoặc bởi vì công tác chưa xong.Nhã Bửu không thể rõ được cảm xúc của mình, cô và Bùi Giai bởi vì hiểu lầm mới điđến bước này, tình cảm chậm rãi hạ nhiệt, cứ cho là cô nỗ lực muốn giữ lại mối tìnhnày, lại rốt cuộc không nắm chắc được, chỉ có thể trơ mắt để nó rời đi.Nhã Bửu rất hiểu Bùi Giai, đây là cách xử lý lạnh nhạt để kết thúc một mối tình, cốgắng phá vỡ một cách hòa bình