(Hoàn Edit) Khoảnh Khắc Tinh Quang_Minh Nguyệt Đang - Chương 36- 40
Hôm sau, hai người gặp mặt lại ứng với câu: “Tiểu biệt thắng tân hôn”(1), Nhã Bửu chỉ cảm thấy, ngày mai nhất ̣nh sẽ bị chỉ đạo nghệ thuật mắng nữa.
(1) Nhiều người dùng cách “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách chút, mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. ràng, trong đời sống tình dục, việc cách xa nhau mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ. Thế nhưng, việc tận dụng triệt để cơ hội này hề đơn giản.
đem khuôn mặt của mình áp sát ngực, ngón tay nhàng vuốt ve: “Ngày đó, đến cửa hàng trang sức làm gì?”
Đương nhiên là mua đá quý rồi, đưa cho ai kỳ thực mới là điều Nhã Bửu quan tâm.
Bùi Giai “hừ” lạnh tiếng, trả lời.
Nhã Bửu cúi đầu dán sát ngực Bùi Giai, cắn cái.
“Đường Nhã Bửu, em cầm tinh con chó?”
“Ai bảo.” Nhã Bửu ôm cổ Bùi Giai, biểu cảm hờn dỗi.
“Đương nhiên là đến đó mua trang sức rồi.” Bùi Giai.
“Em muốn xem thử.” Nhã Bửu vui mừng ngồi dậy, có người phụ nữ nào là thích đồ trang sức.
“Của nhà thiết kế Phóng Ái.” Bùi Giai bổ sung thêm.
“Wow.” Đôi mắt Nhã Bửu bừng sáng: “Mau, mau cho em xem.” Nhà thiết kế Phóng Ái vô cùng khó tính, khó có thể mời được ta.
“Để ở tủ sắt Hoàn Cầu rồi.” Bùi Giai đem đệm sau lưng lấy xuống, tính toán nằm ngủ.
“Sao chứ?” Nhã Bửu hoài nghi: “Vậy sao còn muốn với em?”
Bùi Giai chau mày: “Là em tự hỏi.”
tội lỗi, Đường tiểu thư nãy giờ ́ gắng giả vờ ngoan ngoãn, lúc này hung hăng đá Bùi tiên sinh cước.
“Chẳng lẽ em muốn ngay bây giờ cầu hôn em?” Bùi Giai từ phía sau lưng ôm Nhã Bửu, khẽ cười.
“Hừ.” Nhã Bửu giận dữ thở dài: “Em muốn ngủ.”
Chủ nhật tuần này là sinh nhật của mẹ Bùi Giai, hàng năm đều được tổ chức long trọng, vài chục năm nay luôn luôn như thế.
Bà Đường ghét nhất điểm này, từ trước đến giờ hai vị phu nhân mặc sức cạnh tranh, có điều bất phân thắng bại. Năm nay Bà Đường đặt vé bay đến Nam Cực, chủ nhật này đương nhiên thể tham dự.
Mỹ Bảo lúc này còn phiêu du biển, ông chủ của tập đoàn Trường Thiên, Đường Húc cũng ít khi tham gia, dĩ nhiên nhị tiểu thư nhà họ Đường phải đứng ra thay mặt.
Hai năm trước kỳ thực cũng rơi vào tình huống này, Nhã Bửu tìm đủ mọi cách để vắng mặt.
Nhưng tình hình năm nay có chút đặc biệt, nếu là năm rồi, như cũ từ chối. Nhà họ Bùi chính thức gửi thiệp mời đến, Đường Nhã Bửu thông qua trợ lý đáp lễ, nói xin lỗi, vì hôm đó có chuyện quan trọng phải rời khỏi thành phố H.
Nhã Bửu len lén liếc Bùi Giai cái, năm nay cùng Bùi Giai kết giao, đặc biệt muốn tham gia, luôn có loại cảm giác xấu hổ, giống như con dâu gặp mặt cha mẹ chồng nhưng lại thể xác định thân phận.
Lúc này Bùi Giai mực nhìn thẳng Nhã Bửu, đeo chiếc kính gọng vàng, biểu cảm nghiêm cẩn cùng vẻ tuấn tú khiến cho lo lắng.
Nhã Bửu ôm eo Bùi Giai, hai tay dọc theo cổ trượt xuống hai bên ngực: ” cận à?” Nhã Bửu hỏi. Bởi vì đôi mắt ở dưới lớp kính rất khó nắm bắt biểu cảm.
Bùi Giai gỡ mắt kính xuống, day day mi tâm: “.”
“Vậy sao còn muốn đeo?” Nhã Bửu thể lý giải, người ta mang kính cũng chỉ xem như là đồ trang sức mà thôi.
Bùi Giai quay đầu nhìn người trong lòng, cười: “Nếu đeo kính, người nào đó lại tự ý đeo cho thì sao?”
Nhã Bửu đột nhiên hiểu được: “Thì ra biết mình đeo kính rất đẹp, cố ý dụ dỗ người khác.”
thực tế, mỗi lần Bùi Giai đeo kính là bởi vì nó có thể che lấp cảm xúc của.
“Cả ngày hôm nay em lo lắng điều gì?” Bùi Giai nhéo nhéo mũi.
” biết em có tâm, vậy mà chịu hỏi sớm?” Nhã Bửu vờ tức giận.
“Khuôn mặt em thay đổi quá nhiều biểu cảm, còn tưởng rằng em cố ý tỏ vẻ đáng, làm thế nào có thể đập tan đây?”
“Bùi Giai, Bùi tiên sinh, đừng nói là biết em phiền não cái gì?” Nhã Bửu chống nạnh.