(Hoàn Edit) Khoảnh Khắc Tinh Quang_Minh Nguyệt Đang - Chương 11- 15
Ngày hôm sau, Nhã Bửu vẫn quyết định đi đến buổi hòa nhạc, dù sao thì Toa Phất Lan cả đời này chưa chắc sẽ quay lại thành phố H, hơn nữa cô quá thận trọng rồi, cô đứng trước gương, thay đổi hơn mười bộ quần áo, cuối cùng lại chọn bộ đầu tiên.
Khi cô tiến vào đại sảnh, cô cố tình liếc nhìn xung quanh, quả nhiên cô nhìn thấy cái ót quen thuộc.
Nhã Bửu vội vàng thu hồi ánh mắt, sợ làm phiền Bùi Giai, đáng tiếc Bùi Giai hoàn toàn mê mẩn, một lần anh cũng không quay đầu lại, còn cô thì tự cảm thán, cho dù là cái ót cũng rất đẹp mắt.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Bùi Giai đứng dậy thì nhìn thấy Nhã Bửu, cô đi ở phía trước anh.
Mãi cho đến khi cô ra khỏi đại sảnh cũng không nghe thấy anh gọi, trong lòng cô có bao nhiêu thất vọng nhưng lại là một loại giải thoát.
Ở bãi đỗ xe, Nhã Bửu và Bùi Giai cách nhau đến mấy hàng xe, tầm mắt của họ nhìn vào một chỗ, mỉm cười, hai người cùng mở cửa xe ngồi vào.
Hôm nay anh không gọi nên trong lòng cô hơi khó chịu, mười năm qua cô chưa bao giờ dám thổ lộ, cuối cùng còn bị Mỹ Bảo đoạt trước, đây chính là nguyên nhân khiến cho cô sợ hãi.
Nếu chỉ là giai đoạn thầm mến, ít nhất cô còn có thể ảo tưởng, nếu Bùi Giai chấp nhận cô thì thái độ ngày hôm nay sẽ khác, cô biết rõ cô ảo tưởng quá rồi.
Ngày hôm sau, Nhã Bửu nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, chỉ đạo nghệ thuật của đoàn múa, tâm tình càng cảm thấy tồi tệ.
“Alleria, đoàn múa đang chuẩn bị cho một vỡ diễn mới, em biết không?” Giọng Mã Như Ngọc vang lên ở đầu dây điện thoại.
“Dạ.” Nhã Bửu cách điện thoại gật đầu.
“Lần này đặc biệt sẽ mời đoàn múa hoàng gia ở Đan Mạch làm cố vấn, biên kịch và âm nhạc đều do người nổi tiếng sáng tác, nghe nói nếu thương lượng thành công, đoàn múa của chúng ta sẽ biểu diễn toàn cầu.”
Theo Mã Như Ngọc miêu tả, Nhã Bửu muốn nhân cơ hội này thực hiện giấc mơ bấy lâu.
“Alleria, em vốn là người nhảy chính trước giờ trong đoàn, nhưng mà đoàn trưởng bây giờ lại rất xem trọng Bạch Hồng.” Mã Như Ngọc nói.
Trong lòng Nhã Bửu căng thẳng, Bạch Hồng là lính mới, hai năm qua cô ta đều phụ diễn vai nhỏ, so với Nhã Bửu trẻ hơn ba tuổi, gương mặt cũng khá xinh đẹp, nghe đồn cô ta và đoàn trưởng có gian tình, đó cũng chính là ưu thế của cô ta.
“Chị Ngọc, em muốn cơ hội này.” Nhã Bửu quyết đoán biểu lộ lập trường.
“Sự hiểu biết và kiến thức của em ở trong đoàn là giỏi nhất, chị cũng tính đề cử em, bằng không chị cũng sẽ không gọi điện. Nhưng mà……” Mã Như Ngọc dừng một chút, cô ta hiểu rõ tính tình của Alleria, ý chí tiến thủ không đủ, lại có khuyết điểm thường hay tự kỷ, tỷ như lần đó ở buổi tiệc cuối năm, nếu như Alleria chịu thiệt thòi xã giao một chút, khẳng định vai chính lần này sẽ không đến phiên Bạch Hồng.
“Nếu em đã muốn vai diễn này, em nhất định phải nhân cơ hội. Đoàn trưởng, đoàn phó, còn có cả đạo diễn, em tự nghĩ biện pháp đi.” Mã Như Ngọc lưu loát nói.
Trong lòng Nhã Bửu tính toán, ba người này không khó đối phó, chỉ cần cô chịu vận dụng dang tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Đường. Cô không muốn nổi tiếng vì xuất thân, mà chỉ muốn nỗ lực để chứng minh thực lực. Người trong đoàn múa không ai biết cô chính là nhị tiểu thư của tập đoàn Trường Thiên, theo đoàn múa đã rất nhiều năm, cho đến nay cô vẫn luôn giấu diếm thân phận.
“Chị Ngọc, em……” Nhã Bửu có chút khó xử, nếu cô vận dụng quan hệ của gia đình thì cho dù sau này cô được đứng trên vũ đài thế giới, cô cũng sẽ không tự tin mà nói là do cô dựa vào thực lực.
“Được rồi, chị chỉ nói đến thế, em cẩn thận ngẫm lại.” Mã Như Ngọc cúp điện thoại.
Hai ngày nay Nhã Bửu sầu não đang tự hỏi làm thế nào để lãnh đạo “chú ý”, kết quả cô nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, trong điện thoại Mã Như Ngọc hí hửng nói là nhà đầu tư hẹn gặp.
Về phần trang phục, bối cảnh sân khấu, tuyên truyền, khẳng định là tốn kém không ít, cuối cùng có thể thành công hay không, điều quan trọng nhất là phải tìm được các nhà đầu tư, trước kia đoàn múa cũng từng dự tính mở một chương trình hòa nhạc về múa ba lê, nhưng do không tìm được nhà đầu tư nên kế hoạch bị hủy bỏ.
Nhã Bửu và Mã Như Ngọc hẹn gặp mặt ở quán cà phê.
“Chị.”
Mã Như Ngọc đang gọi điện thoại, cô ta nhìn Nhã Bửu gật đầu, tay ra dấu: “Ngồi đi.”
Nhã Bửu ngồi ở một bên nghe Mã Như Ngọc thúc giục biên kịch ba giờ chiều nay nhất định phải đem kịch bản đến.
Kết thúc cuộc gọi, đợi cô ta để điện thoại xuống Nhã Bửu mới nói: “Chị, mong muốn đã thành sự thật rồi sao?”
Mã Như Ngọc cười cười: “Còn chưa chính thức, nhà đầu tư chỉ đáp ứng xem trước kế hoạch. Chị chỉ mới hối thúc biên kịch và bên âm nhạc chuẩn bị. Lần này chị tin tưởng sẽ thành công, chị cũng hi vọng người múa chính sẽ là em, thế này thì hoàn hảo rồi.”
Cả hai người đều có giấc mộng riêng, bởi vậy bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
“Có quyết định rồi ạ?”
Mã Như Ngọc lắc lắc đầu: “Alleria, tối nay đoàn trưởng có hẹn với nhà đầu tư dùng cơm, cùng đi đi.”