[Hoàn Edit] Di Châu - Oản Đậu Giáp (3S, Cao H) - 💎Chương 34💎 Thân cận
Editor: BoBeo
Beta: Dương Minh Thư
____________
Sự việc trong thư phòng vừa rồi làm cho Ân Ly hơi bất an, phụ thân nàng không phải là người xấu, nhưng ông đưa một nam nhân xa lạ đến trước mặt nàng rất không thích hợp, trong lời nói còn ẩn chứa nhiều sự tán thưởng. Tuy vô tình nhưng nàng không phải là đứa trẻ ba tuổi, phương diện này lộ ra thâm ý khiến nàng khó có thể không nghĩ ngợi.
Buổi tối, Ân Ly đến thỉnh an lão phu nhân như thường lệ. Bà hiền từ gọi nàng vào hỏi han ân cần, lại hỏi một chút về những gì nàng đã học, Ân Ly đều trả lời từng chút một.
Lão phu nhân bỗng nhiên cảm thán: “Ân Ly của ta nhanh như vậy đã sắp cập kê rồi. Ta còn nhớ lúc nhỏ con như con khỉ nhỏ, giờ đã lớn thành đại cô nương, rất nhanh phải gả cho người khác rồi.”
Ân Ly ngồi trong lòng bà làm nũng: “A Di vĩnh viễn là A Di của tổ mẫu, con vẫn sẽ luôn bồi người.”
Lão phu nhân mỉm cười, nhẹ vuốt mái tóc đen nằm trên đùi mình, nói : “Đứa nhỏ ngốc, nữ nhi đến tuổi phải đi lấy chồng, làm sao có thể ở nhà cả đời được.” Người dừng lại, rồi nói: “Hôm nay nghe phụ thân con nói, trong thư phòng con đã gặp qua Phạm gia công tử? Con cảm thấy hắn như thế nào? “
Ân Ly giật thót, hơi cao giọng nói: “Cái gì như thế nào? A Di không biết tổ mẫu nói gì nữa.”
Lão phu nhân cười, nghĩ nàng thẹn thùng liền nói: “Nghe nói Phạm công tử này nhân phẩm tài học đều không tồi, gia thế cũng không kém, tuy gia cảnh kém hơn chúng ta nhưng cô nương lấy chồng thấp hơn một chút thì sau này, việc ở nhà chồng sẽ dễ dàng hơn ”.
Ân Ly người hơi cứng lại, thì ra không phải nàng nghĩ nhiều, nàng thấp giọng nói: “A Di còn nhỏ, không nghĩ nhanh như vậy đã gả đi…”
“Còn mấy ngày nữa Ân Ly cập kê rồi. Mẫu thân con mất sớm, ta cũng già rồi. Thừa dịp phụ thân con rảnh rỗi giúp con nhìn một chút, ánh mắt của phụ thân con ta tin được, hắn đã nói Phạm công tử cũng không tồi. Con cũng nên quan tâm một chút, đừng làm phụ thân con đau lòng.” Lão phu nhân khuyên giải.
Ân Ly biết rằng lời nói và việc làm của mình trong thư phòng vừa rồi đã khiến phụ thân nàng thất vọng, vì vậy nàng mới tới tìm tổ mẫu để an ủi bản thân. Nàng cảm thấy chua xót trong lòng mà không thể nói ra được. Không biết vì sao phụ thân lại vội vã kết giao nàng với người khác, nàng đành phải làm nũng với lão phu nhân: “A Di không muốn nhanh vậy phải lấy chồng, tổ mẫu, A Di ở lại với ngài không tốt sao?”
Lão phu nhân nghĩ đến những gì nhi tử đã nói với bà lúc trước, bà cũng không hi vọng đứa cháu gái yêu quý của mình gả vào trong cung, cũng không muốn lo lắng cho đứa cháu gái không hiểu chuyện, chỉ đành thở dài nói: “A Di đừng sợ, nếu ngươi gả ở thành Biện Châu, tương lai có thể thường xuyên gặp tổ mẫu. Cũng không có bắt ngươi phải gả cho Phạm công tử, chúng ta chỉ là trước tiên tự mình xem xét, nếu A Di không vui, chúng ta sẽ đổi sang người khác.”
Ân Ly biết mình không thuyết phục được tổ mẫu, lại không biết nên đem chuyện Tuân Du nói thế nào với người nhà, đành trầm mặc không nói, nghĩ đến việc trì hoãn một thời gian.