[Hoàn Edit] Di Châu - Oản Đậu Giáp (3S, Cao H) - 👑Chương 10👑 Lại đây ngồi
Editor: Thư Thư
“Gặp qua Ân cô nương.” Theo tiếng nói nhìn lại, Ân Ly thấy Thất Vương Gia đứng về phía nàng, môi mỏng hơi câu, mắt phượng tựa tiếu phi tiếu, sâu trong đôi mắt hình như có cái gì chợt lóe lên. Ân Ly vội đáp lễ:
“Thất Vương Gia vạn phúc.”
“Xem những trẻ tuổi này, thật làm người ta hâm mộ.” Tấn An công chúa quay đầu nói với các vị phu nhân, những người trong phủ sao lại không biết ý của công chúa, họ nhanh chóng gật đầu hùa theo.
Trong bữa tiệc, có một vị phu nhân bận xiêm y rực rỡ đứng dậy cười nói: “Công chúa, vườn này rất đẹp, ta còn chưa thưởng thức, nay công chúa mở hội mời mọi người đến ngắm, tất nhiên không thể phụ mỹ cảnh được.”
“Đáng trách, bổn cung lại quên mất các vị, thật nên đánh mà.” Thị nữ đỡ Tấn An công chúa đứng dậy. Ân Ly có ý đi theo nhưng lúc này công chúa quay lại cười mắng Tuân Du:
“Ân cô nương là khách quý của bổn cung mời đến, nếu ngươi dám ức hiếp nàng, bổn cung nhất định sẽ lột da rút gân ngươi!”
Tất nhiên Tuân Du sẽ không dám.
Sự việc quá rõ ràng, lần đầu tiên trong đời nàng gặp tình huống này, còn không dám đắc tội người ta. Nàng cũng chỉ là nữ nhi 14 tuổi, phút chốc không biết làm sao.
Tấn An công chúa và các quý phu nhân nối đuôi nhau đi ra, trong đình chỉ còn Tuân Du và nàng. Tuân Du đứng phía sau chưa mở miệng nhưng lại tạo cảm giác tồn tại cực lớn, sau lưng giống như bị kim chích cả người không được tự nhiên.
“Ân cô nương, đừng sợ.” Âm thanh từ phía sau truyền đến, trầm thấp mang theo ý cười.
Nàng xoay người, thấy hắn đã ngồi xuống, làm như không có chuyện gì tiếp tục dùng bữa, uống rượu. Ân Ly khẽ cắn môi nghĩ Vương gia có lẽ không muốn cùng nàng nói chuyện, chắc sợ làm Tấn An công chúa không vui trách tội nên không từ chối.
Nghĩ vậy nàng tiến lên hành lễ nói:
“Xin Vương gia đừng trách tội, tiểu nữ cảm thấy không khỏe, sợ quấy rầy ngài, không bằng để tiểu nữ lui ra?”
Quỳ nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Người đối diện không nói cho hay không, Ân Ly lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt người nọ, không nghĩ sẽ nhìn thẳng vào mắt hắn. Tuân Du đã dừng đũa, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt phượng thâm trầm sắc bén, không biết đang nghĩ gì. Ân Ly hốt hoảng, vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn nữa.
“Ân cô nương, mời ngồi.” Tiếng nói có lực, làm người ta không dám cự tuyệt. Ý là không cho nàng lui ra. Ân Ly thở dài, thiếu chút nữa đã kêu lên.
Tuân Du chỉ vào án kỉ kế bên mình, ngồi chỗ đó là ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi cùng một ghế!
Ân Ly bất động, cúi đầu đứng yên boăn khoăn coi như không nghe thấy.
Tuân Du tiếp tục dùng bữa, cuối cùng cũng no, buông đũa xuống. Rót cho mình ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi để lại trên bàn.
Trong đình chỉ còn mình Ân Ly.
“Ân cô nương sao còn đứng? Muốn cô cô trở về trách mắng bổn vương chiêu đãi không chu toàn? Mau ngồi xuống đi.” Dứt lời còn rất tốt bụng xê dịch qua, chừa chỗ cho nàng ngồi