[Hoàn - Dtnhad] Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào - Nguyệt Tô Túc - Chương 19: Bánh Claire
Tục ngữ nói, quá tam ba bận.
Đường Khách Ngọc hôn môi cô, Phương Tri Đồng thanh tỉnh trong nháy mắt, tiếng thở dốc của anh… thật mê người.
“Tỉnh lại, nghe anh nói này, đối với em anh rất ích kỷ, tham lam, muốn tất cả của em, người đứng bên cạnh em trong tương lai chỉ có thể là anh.”
Lúc này anh tỏ tình thành công, cô cũng nghe rất rõ ràng, thời cơ này có phải không thích hợp hay không?
Độ ấm cực nóng trên vai, hô hấp trầm trọng trước mắt, tất cả các cảm quan của Phương Tri Đồng có thể cảm nhận được tất cả của anh một cách rõ ràng, tế bào cả người đều đang kêu gào muốn đáp lại.
Cô ép xúc động xuống: “Tiên, tiên sinh, có thể… cách em ra xa một chút không, em sắp không thể thở nổi.”
Đường Khách Ngọc càng đến gần thêm đụng vào chóp mũi của cô, trái tim Phương Tri Đồng lập tức chậm nửa nhịp rồi thấy anh cọ cọ sau đó thối lui.
Cả người cô đều mềm ra, chỉ là đến gần cũng không cầm giữ được, Phương Tri Đồng quay người đi, nhỏ giọng đọc thầm menu điểm tâm ngọt định làm chính mình bình tĩnh lại.
Kết quả còn chưa đọc được mấy cái, Đường Khách Ngọc đã dán lên.
Nhắm mắt lại cô có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của anh, cho dù không nhìn thấy nhưng Phương Tri Đồng có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh dựa vào trên vai cô.
“Tiên sinh?”
“Anh muốn nghe đáp án của em, muốn hay là không muốn?”
Đường Khách Ngọc rất sợ hãi, qua 6 năm anh cũng không dám chắc có thể làm tiểu điểm tâm ngọt thích anh trong ba tháng ngắn ngủi này hay không, tưởng tượng đến câu trả lời kia, anh liền khổ sở.
Cô đương nhiên là muốn nhưng nghe anh nói trước đó, cho dù không có ký ức Phương Tri Đồng cũng có thể cảm nhận được anh rất thích chính mình 6 năm trước, còn nhớ rõ mọi thứ lúc học cấp 3, anh rốt cuộc là thích cô khi đó hay là cô bây giờ.
Cảm giác ngứa trên tay trực tiếp kéo suy nghĩ của cô về, Phương Tri Đồng lại rất hiểu cảm xúc của anh: “Tiên sinh đang sợ cái gì?”
Cảm xúc dễ dàng bị phát hiện Đường Khách Ngọc cúi đầu dựa vào trên người cô: “Sợ em không cần anh.”
Cảm nhận được sự yếu ớt của anh, Phương Tri Đồng quay người lại ôm lấy anh, cũng sợ một việc: “Người tiên sinh thích là em của trước đây sao?”
Lo lắng không khác nhau lắm chẳng lẽ đây là tâm tư linh thông?
Đường Khách Ngọc được ôm như vậy thì sự lo lắng vừa nãy đã bay lên chín tầng mây: “Vừa rồi là em nghĩ chuyện này đi?”
“… Cũng không hoàn toàn là vậy.” Phương Tri Đồng nói hàm hồ, cũng không thể nói là bởi vì chính mình… khụ khụ.
Ngẩng đầu nhìn mắt anh một cái đã nhìn được trong lòng của Đường Khách Ngọc, anh nói ra tình yêu say đắm 6 năm: “Người anh thích là em, em của trước kia, em của bây giờ, không nhớ cũng không sao cả, anh nhớ là được, anh nhớ anh rất thích em.”