[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 66: Đã lâu không gặp
Hôm đó, sau khi nghe những lời của Rosa, Raphael dường như đã hiểu ra điều gì đó. Cậu không còn thường xuyên nhắc đến Trình Thù nữa, mà thay vào đó, giống như một người đàn ông thực thụ, âm thầm hứa trong lòng rằng sẽ bảo vệ mẹ và em gái. Còn Felicia, sau khi trốn trong góc nghe hết mọi chuyện, cũng đã khóc một trận trong vòng tay của Rosa, rồi bắt đầu tích cực điều trị bệnh hơn.
Thực tế, Rosa đã nuôi dạy hai đứa trẻ rất tốt. Chúng không hề bất hạnh, ngược lại ngày càng bộc lộ cá tính riêng. Bởi vì tình yêu cô dành cho chúng là đủ đầy.
Rosa có tài năng thiên bẩm, nhưng trước đây vì thiếu cơ hội, cô vẫn chưa thực sự phát huy được. Sau khi được học thiết kế thời trang chuyên nghiệp, cô bắt đầu tỏa sáng trong lĩnh vực này.
Vào mùa xuân năm 2024, cô nhận được thư mời nhập học từ Học viện Quốc tế Marangoni. Lúc này, cô đã gần 25 tuổi, so với những người trẻ sớm bước vào con đường học vấn, thì có vẻ cô đã chậm hơn rất nhiều. Nhưng Rosa thực sự rất hài lòng.
Ngày nhận được thư mời, cô vui đến mức uống không ít rượu vào buổi tối. Cô nhảy múa trong khi say khướt, rồi ngã trên ghế sofa, lẩm bẩm với không khí: “Em làm được rồi, Sebastiano… Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, vì đã cho em một cuộc sống hạnh phúc như thế này.
Mùa hè năm đó, dưới sự nài nỉ của Raphael, Felicia đã vào học tiểu học cùng anh trai. Nhờ vậy, mỗi ngày Raphael đều có thể đưa đón em gái, tiện bề chăm sóc cô bé.
Rosa cũng đã sang Ý nhập học, sau khi bàn bạc với hai đứa trẻ, cô quyết định mỗi tháng sẽ trở về Tây Ban Nha từ bốn đến sáu lần.
Thật tình cờ, không lâu sau khi khai giảng, một số bộ phim tại Liên hoan phim Quốc tế San Sebastian đã trở thành chủ đề mới trong bài giảng của giáo sư về mỹ học. Thế là dưới sự hướng dẫn của giáo sư, Rosa được tài trợ để trở về Tây Ban Nha một chuyến.
Mỗi dịp cuối tháng Chín, các nhà làm phim từ khắp nơi trên thế giới đều tụ hội về San Sebastian, thành phố ven biển này ngập tràn khách du lịch.
Xem phim xong, cô cùng vài người bạn thân thiết đến một quán bar do người địa phương giới thiệu để giải trí.
Rosa xinh đẹp và quyến rũ, sau hai năm trải nghiệm, cô càng thêm phần thu hút. Vì vậy có không ít người đến bắt chuyện, mong muốn làm quen với cô, nhưng cô đều từ chối.
Người pha chế đưa cho Rosa một ly cocktail “Rusty Nail” và ngập ngừng hỏi liệu cô đã có người yêu chưa.
Nghe vậy, cô chỉ ngẩn ra trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út, hiếm khi ánh mắt cô lại lộ vẻ hoài niệm như vậy, gật đầu xác nhận.
“Đã có rồi.”
Người đàn ông đó, mạnh mẽ, dũng cảm, kiên nhẫn.
Xuất hiện giữa một khu đèn neon ở thành phố biên giới Tijuana, Mexico, như tia sét xé toang bóng tối phía sau cô: “Cô gái nhỏ, cứ tiến về phía trước, đừng sợ.”
Trên thế gian này, sẽ không còn ai yêu cô nhiều hơn anh nữa.
Cô sẽ không bao giờ quên anh.