[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 63: Đại bàng dang rộng cánh bay đi, cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay cô
- Metruyen
- [Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
- Chương 63: Đại bàng dang rộng cánh bay đi, cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay cô
Rosa quá mệt mỏi, cô hoàn toàn không biết mình ngủ quên từ lúc nào, cũng không hay biết Trình Thù đã rời đi từ bao giờ.
Đến khi cô mở mắt, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện đêm qua, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng người đàn ông ấy. Tấm ga giường thuộc về anh phẳng phiu đến mức tựa như chưa từng có người này xuất hiện.
Cô gắng sức ngồi dậy, thoáng liếc sang tủ đầu giường, nơi đặt một bức điêu khắc đại bàng bằng bạc mạ vàng. Nó được đặt nghiêng, một phần cánh chưa đến một centimet đã bị sứt đi một chút lớp sơn.
Rosa xoay người, đón lấy ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, thần sắc mơ màng chớp mắt, nâng bức điêu khắc lên, tỉ mỉ quan sát.
Đây là quốc điểu của Mexico, loài mãnh điểu tung hoành tự do giữa bầu trời.
Đây là con chim mà năm đó cô từng chỉ tay lên trời, nói với Fiona: “Tôi sẽ trở thành nó.”
Đại bàng dang rộng cánh, bay đi, bay mãi—bay qua Tijuana, bay qua mùa hè Mexico, cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay cô.
Trên nó vẫn còn vương lại mùi máu tanh.
Rosa nghĩ, chắc hẳn đây là thứ Trình Thù mua trên đường đến tìm cô sau khi thoát khỏi cuộc truy đuổi đêm qua.
Cô thất thần siết chặt lấy nó, ngày càng chặt hơn, những góc nhọn sắc bén in vào tay cô đau buốt.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, kéo cô trở về thực tại.
Không thể là Trình Thù.
Cô hơi cau mày, thử thăm dò: “…Ai?”
Người ngoài cửa dừng động tác, tự báo danh: “Là tôi, Sergio.”
Rosa nghe thấy giọng nói quen thuộc liền hạ bớt phòng bị, khoác vội quần áo rồi đi ra mở cửa.
Cô ôm chút hy vọng quét mắt tìm kiếm, nhưng phát hiện ngoài hành lang không có bóng dáng Trình Thù.
Sergio hiếm khi trầm lặng như vậy trước mặt cô. Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Đừng tìm nữa, Sebastiano không ở đây.”
Hàng mi Rosa khẽ run.
Hắn dụi tắt điếu thuốc đã cháy gần hết, thở dài: “Thu dọn đồ đi, cô gái. Tôi và Gasol sẽ đưa cô rời khỏi đây.”
Rosa cắn chặt môi, đè nén cảm xúc, nhanh chóng thu xếp hành lý.
Vừa lên xe, Gasol liền đưa cho cô hai tấm thẻ ngân hàng, mỉm cười an ủi: “Đại ca bảo tôi giao lại cho cô, mật khẩu đã đổi thành ngày sinh của cô rồi. Tiền còn lại tạm thời không thể chuyển hết ngay được, nhưng khi cô đến châu Âu, Möhgr sẽ xử lý nốt tài sản còn lại của đại ca và chuyển cho cô. Hắn cũng sẽ giúp cô sắp xếp danh tính mới. Cô không cần lo lắng.”
Xe chao đảo lăn bánh, Rosa nhận lấy thẻ, trầm giọng hỏi: “Raphael và Felicia đâu?”
Sergio vừa lái xe vừa nhìn đường, đáp: “Đừng lo, họ đã đến Canada rồi. Chờ cô xuống thuyền là có thể gặp họ.”
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên lớp da bọc vô-lăng, nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “À phải, suýt quên, lũ mèo cô thích cũng đã được đưa đi rồi. Khi cô sang Canada, có thể dẫn chúng lên máy bay thẳng đến Đức. Sau này cô muốn định cư ở đâu, đó là tự do của cô.”