[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 61: Em yêu, anh thật sự không làm gì được em
- Metruyen
- [Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
- Chương 61: Em yêu, anh thật sự không làm gì được em
Họ cách thư viện Vasconcelos không xa, đi bộ cũng chẳng mất nhiều thời gian.
Thư viện này là một trong mười thư viện đẹp nhất thế giới, được đặt theo tên của nhà triết học Mexico José Vasconcelos. Trước đây, mỗi lần đi ngang qua, Trình Thù đều nói một câu: “Mau mau xây xong đi.” Nhưng đến khi công trình hoàn thành vào năm 2006, anh lại không có cơ hội quay lại nữa.
Thư viện không cần đặt trước, nên Rosa vào trong rất thuận lợi.
Vừa bước vào, cô đã bị cấu trúc bên trong làm cho sững sờ. Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, cảm nhận vẻ đẹp của không gian này.
Ánh sáng đan xen, những giá sách bằng thép trải dài suốt bảy tầng, thiết kế treo lơ lửng khiến nơi đây trông như bước ra từ một viễn cảnh tương lai, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác như lạc vào thế giới của ‘Inception’.
Giữa không gian siêu thực ấy, đôi mắt Rosa sáng lên, ánh nhìn dần dừng lại trên bộ xương cá voi xám đang lơ lửng.
“Sebastiano… anh nhìn xem.” Cô khẽ nói.
Trình Thù nắm tay cô, cùng bước dưới bộ xương cá voi khổng lồ ấy, đáp: “Nghe nói nó được thu thập từ bờ biển California, sau khi xử lý thì dài gần mười hai mét.”
Rosa trầm trồ: “Cảm hứng và thiết kế thật tuyệt vời. Nghệ thuật luôn có sự kết nối, bây giờ em càng thêm chắc chắn về con đường tương lai của mình rồi.”
Nghĩ đến việc đóa hồng của anh sẽ thỏa sức nở rộ trong tương lai, Trình Thù bất giác thấy vui vẻ.
“Ừm, anh tin em.”
Sách trên giá được sắp xếp theo danh mục, rất dễ tìm. Rosa thấy mới mẻ, không vội chọn ngay mà cứ lang thang khắp nơi. Trình Thù đút một tay vào túi, từ tốn đi theo sau.
Đột nhiên, anh dừng bước, vẻ mặt lạnh nhạt, rút ra một cuốn sách từ khu tiểu sử.
Thấy anh đứng yên không nhúc nhích, Rosa tò mò ghé sát lại hỏi: “Anh thấy gì thế?”
Trình Thù nghiêng nhẹ cuốn sách, để lộ bìa sách cho cô xem.
“Thiện lương là thói quen cả đời”… Tự truyện của Malo?
Cô nheo mắt, đọc xong tiêu đề thì bật cười: “Thú vị thật, lại có người đặt tên là Malo.”
Trong tiếng lóng Mexico, “Malo” ẩn dụ cho quỷ dữ.
Người dân địa phương bên cạnh cũng đang tìm sách, nghe vậy liền góp chuyện: “Haha, tôi biết ngay sẽ có người nghĩ thế! Nhưng ông ấy là một nhà từ thiện nổi tiếng ở Mexico, thường xuyên quyên góp thuốc men và thực phẩm cho người nghèo ở biên giới, rất được yêu thích ở Guanajuato và Coahuila.”
Coahuila, một bang nằm ở vùng đông bắc Mexico.
Rosa nghe ra sự ngưỡng mộ trong giọng điệu của đối phương, bèn lịch sự mỉm cười: “Vậy thì ông ấy đúng là một người tốt rồi. Anh nghĩ sao, Sebastiano?”
Cô quay lại, mong nhận được sự đồng tình từ Trình Thù, nhưng anh im lặng rất lâu mà không trả lời.
Không khí hơi gượng gạo, Rosa nhún vai, quay sang người kia nói: “Xin lỗi nhé, tiếng Tây Ban Nha của anh ấy không tốt lắm.”