[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 60: Xin hãy phù hộ cho cô ấy
Căn phòng ngập trong ánh sáng ấm áp, chiếu rọi lớp lông tơ mềm mại trên gương mặt của Rosa. Hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ chớp, động tác chân thành vô cùng.
Cô không đợi anh trả lời, liền nhét thẳng ba nén nhang vào lòng bàn tay Trình Thù, từng ngón tay anh được cô nhẹ nhàng khép lại. Sau đó, cô lấy thêm ba nén nhang khác, nở nụ cười rực rỡ đầy phong tình: “Sebastiano, đây mới là của em.”
Trình Thù đứng thẳng, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại từ cô.
Cuộc đời anh đã trải qua bao nhiêu giằng xé và do dự, thế nhưng chỉ cần một câu nói của cô, anh đã có thể nếm được vị ngọt ngào.
Trình Thù chầm chậm giãn mày, đứng trước linh vị, thành kính nâng ba nén nhang chạm trán, lặng lẽ bày tỏ nỗi nhớ mong.
Hồi lâu sau, anh cúi người trước linh vị của cha, lên tiếng: “Ba, cô ấy là người con chọn, nếu ba có linh thiêng, hãy phù hộ cho cô ấy.”
Khóe môi Trình Thù hơi cong lên, trong sự kính trọng lại mang theo chút thân mật, như thể anh thực sự đang trò chuyện với cha mình.
Anh thu lại nụ cười, cúi đầu thật sâu trước linh vị của mẹ, trong mắt thoáng qua một tia đau thương.
“Eji, đã lâu rồi con không gọi như vậy.”
Rosa lặng lẽ nhìn anh, nhận ra những lời này không giống với tiếng Trung mà cô thường nghe, có lẽ là ngôn ngữ dân tộc của mẹ anh.
“Đã lâu rồi con chưa đến thăm mẹ, con xin lỗi. Lần này em trai con có việc ở bên ngoài, không thể đi cùng.” Trình Thù mỉm cười, kéo Rosa lại gần mình hơn một chút. “Nhưng con đã đưa con dâu của mẹ đến rồi, mẹ nhìn xem. Cô ấy là một cô gái lai, nhỏ hơn con bảy tuổi, rất mạnh mẽ, thông minh và xinh đẹp. Nếu mẹ còn sống, con biết chắc mẹ sẽ rất thích cô ấy.”
“Eji, nếu mẹ có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho cô ấy. Phù hộ cho cô ấy bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc.”
Anh trịnh trọng nói xong, lại cúi lạy thật sâu, tiến lên vài bước, cắm nhang vào lư hương, sau đó dịu dàng nhìn về phía Rosa.
Rosa mím môi, giữ thái độ đoan trang, làm theo từng động tác của anh.
Cô đứng ngay chính giữa, cung kính vái ba vái: “Bác trai, bác gái…”
Nghe giọng điệu dè dặt của cô, Trình Thù liền nói: “Không sao đâu, em yêu, cứ gọi là ba mẹ được rồi.”
“…Ba, mẹ.”
Sau khi nhận được sự khẳng định của anh, Rosa nở nụ cười rạng rỡ, trang trọng giới thiệu về bản thân. Cô hết lời khen ngợi Trình Thù, chia sẻ những điều ấm áp mà cô cảm nhận được khi ở bên anh.
Không ai để ý rằng, ngay khoảnh khắc cô quay người, ngọn lửa trên nến bỗng khẽ lay động, tựa như có người nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi dâng hương xong, Trình Thù bất chợt nắm lấy tay Rosa, tháo chuỗi tràng hạt trên cổ tay mình đeo vào tay cô.
Cô kinh ngạc ngước mắt, khẽ thốt lên: “Sebastiano…?!”
Anhmỉm cười, giải thích: “Em đã bái lạy ba mẹ anh rồi, thứ này nên thuộc về em. Hôm nay, trước mặt họ, anh trao nó cho em.”