[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 58: Tạm biệt
Ngày 20 tháng 10, 2 giờ sáng.
Bang Querétaro, thành phố Querétaro.
Gần cầu cạn Aqueduct, hai bên đường là vô số tòa nhà mang phong cách Tây Ban Nha.
Trong tầng hầm của một ngôi nhà màu vàng và xanh lam, đèn chùm lắc lư, ánh sáng huỳnh quang chập chờn lúc sáng lúc tối.
Tiếng “két” vang lên, Sergio mệt mỏi bước ra từ một căn phòng nhỏ trong tầng hầm, cởi bỏ áo blouse cách ly vi khuẩn. Cậu tháo kính, xoa ấn đường, nhìn về phía Trình Thù đang thành thạo thay thuốc, lên tiếng:
“Aldo không sao rồi. Xương bả vai bị dập nát, cộng thêm mất máu quá nhiều, nên phải tốn chút công sức.”
Ánh đèn phản chiếu trên sống mũi của Trình Thù, đường viền sắc nét hòa vào quầng sáng mờ nhạt.
Anh thản nhiên ấn thuốc lên vết thương ở bụng, không thèm ngước mắt: “Đã liên hệ với tập đoàn Gonzalo chưa?”
Sergio nóng bức đến mức không chịu nổi, kéo áo cởi ra, giọng nói có phần lười biếng: “Ừ, đã liên hệ với Andres, mai hắn sẽ đến đón người.”
Trình Thù tiện tay quấn băng, đột nhiên nói: “Trước đây cậu bỏ không ít công sức mà vẫn chưa chính thức vào được vòng trong của Gonzalo, lần này có thể lợi dụng cơ hội tiếp cận tâm phúc của hắn. Với sự cưng chiều của Gonzalo dành cho Aldo, cậu vào được tập đoàn chắc chắn sẽ được trọng dụng.”
Sergio ngẩn người, sắc mặt khẽ biến đổi, môi nhếch lên nụ cười gượng: “Sao anh biết…”
Trình Thù liếc qua một cái, có chút ghét bỏ: “Tôi quen cậu bao lâu rồi? Bề ngoài giúp tôi điều tra tin tức về Gonzalo, sau lưng lại tìm đủ cách để gia nhập với bọn họ. Thật sự nghĩ tôi không biết?”
Sergio chột dạ, liếc sang hướng khác, im lặng.
Phải, năm đó không chỉ có một mình Trình Thù mất cha mẹ, mà Sergio cũng mất đi gia đình mà cậu khó khăn lắm mới có được.
Ngày trước, cậu là đứa trẻ hoang bị người người ghét bỏ, lang thang xin ăn khắp nơi, sống nhờ từng bữa cơm bố thí. Nhưng cha mẹ Trình xuất hiện, mang đến cho cậu hơi ấm chưa từng có.
Mẹ sẽ cúi xuống xoa đầu cậu, khen rằng cái tên cậu chọn rất hay, sẽ xông vào trường học bảo vệ cậu khi cậu bị kỳ thị.
Cha sẽ mua cho cậu đôi giày bóng đá mới, sẽ vỗ lưng dỗ dành khi cậu ốm sốt, bảo rằng “Mau khỏe lại nhé, con trai.”
Không chỉ Trình Thù hận bọn Demonio, hận thế giới này. Cả cậu cũng vậy.
Nỗi căm hận của cậu đối với lũ cầm thú đó, không thua kém chút nào.
Những năm tháng lang bạt, Sergio ngủ thiếp đi trong mùi dầu mỡ từ căn gác xép của nhà hàng, nửa đêm thường xuyên mơ thấy ngọn lửa bùng cháy, tỉnh dậy thì chỉ ngồi đờ đẫn trên giường.
Rõ ràng đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà chỉ vài tháng đã gầy rộc đi trông thấy.
Sau đó khi sang Đức học y, cậu rất cô đơn, lại không hiểu ngôn ngữ, nên thường xuyên gọi video cho Trình Thù để giết thời gian. Cả hai đều ngầm hiểu sẽ không nhắc đến nỗi đau. Cậu kể cho Trình Thù nghe những điều mình thấy, còn Trình Thù chỉ im lặng lắng nghe, rồi dặn một câu: “Tôi chuyển tiền cho cậu rồi, học hành cho tử tế, tận hưởng cuộc sống của một người bình thường đi.”