[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 57: Không ai nhớ tên của những kẻ ngu ngốc
- Metruyen
- [Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
- Chương 57: Không ai nhớ tên của những kẻ ngu ngốc
Máy bay không người lái bay ở khoảng cách khá xa, ghi hình một cách thận trọng. Cứ mỗi lần tiếng nổ hay tiếng súng vang lên, hình ảnh lại rung lắc, trở nên mờ mịt.
Bên đường, một chiếc xe tải bốc cháy dữ dội. Giữa làn khói đen và bụi trắng mờ ảo, vài nhóm người không ngừng di chuyển. Cả hai phe đều được trang bị tận răng, thậm chí còn có vẻ vượt trội hơn cả lực lượng chính phủ.
Ở góc trái phía dưới màn hình, một nhóm nhỏ của Demonio đội mũ bảo hiểm, mặc áo chống đạn, quỳ sau giá chứa hàng khổng lồ bằng sắt.
Người đàn ông che kín mặt bằng lớp vải đen đặc biệt, chỉ để lộ đôi mắt. Khi anh ta quay đầu, ánh mắt sắc bén quét qua máy bay không người lái lơ lửng trên cao.
Chỉ cần một cái nhìn ấy thôi, Rosa đã nhận ra anh.
Là Trình Thù.
Ở phía bên kia của màn hình.
Trình Thù nhíu mày, chỉ vào máy bay không người lái: “Đám khốn này bị mù hết à? Định quay phim cho đài truyền hình hả?!”
Những người xung quanh lập tức cụp mắt, không ai dám lên tiếng.
Pablo hít sâu một hơi, nhận lỗi: “Đại ca, đội hậu cần của chúng ta vướng vào rắc rối với đội hậu cần của Gonzalo, nên không đến kịp.”
Trình Thù không đổi sắc, nhếch mép cười lạnh: “Vậy sao? Theo tôi nhớ thì đây đâu phải địa bàn của Gonzalo. Giờ Demonio vô dụng đến mức này rồi à?”
Giọng điệu sắc lạnh của anh khiến Pablo có chút bực bội nhưng lại không thể phản bác.
“Đại ca, chúng tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Trước đó, Javier trông coi hai kho vũ khí gần đây nhất, nhưng tuần trước lại bị tịch thu vô cớ. Chúng tôi cũng không biết thông tin bị rò rỉ thế nào.”
Trình Thù cười lạnh, hạ mắt xuống, giọng điệu ra lệnh không chút do dự: “Bắn hạ nó.”
Lời vừa dứt, ngay lập tức có người hiểu ý, giương súng lên, chỉ mất một giây đã bắn rơi chiếc máy bay. Chiếc máy bay dự phòng bên cạnh cũng vừa nhận thức được nguy hiểm, định tăng tốc bỏ trốn, nhưng chỉ bay được vài mét, một loạt “đoàng đoàng đoàng” vang lên, liên tiếp mấy viên đạn xuyên qua thân máy bay. Nó lập tức vỡ vụn, rơi thẳng xuống đất.
Tên đàn em vừa nổ súng đắc ý khoe công: “Đại ca, tôi làm tốt chứ?”
Trình Thù nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia ý vị khó lường, giọng điệu nhàn nhạt: “Rất tốt.”
“Hàng ba sắp giải quyết xong rồi,” Anh vừa nói vừa giơ cánh tay lên, vẽ sơ đồ và chiến thuật trên bản đồ, lần lượt chỉ đạo: “Bốn người các cậu đi theo đội Alpha, tấn công cánh phải, phải chiếm được kho số một và số hai. Bốn người còn lại vòng sang cánh sườn kho số năm, hỗ trợ đội Zeta.”
Một tên đàn em do dự trong giây lát, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đại ca, anh không định tự mình đi đến kho số bốn đấy chứ? Băng qua lối nhỏ ở kho số bốn đã đủ nguy hiểm rồi…”
Trình Thù “ừm” một tiếng, đáp: “Tao và Pablo.”
Pablo hơi cau mày, cố gắng kiềm chế sự khó chịu dâng lên trong lòng.
“Nhưng với mức độ giao tranh hiện tại, kho số bốn cuối cùng cũng chẳng còn gì đáng giá. Đại ca đi cũng chỉ tay trắng trở về, không có gì để báo cáo lên cấp trên cả.”