[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 56: Cô đã nhìn thấy Trình Thù
Sau khi tiễn Fiona đi, Rosa như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cả người mệt mỏi rã rời.
Cô cố gắng gượng một chút rồi kiểm tra lại căn phòng.
Sau khi xác nhận không có máy nghe lén nào bị đặt lại, cô lập tức ngã xuống sofa. Rosa ngẩn người nhìn lên trần nhà, nơi có những mảng sơn bong tróc, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Tình cảm quả thật là một thứ kỳ diệu, cô chưa bao giờ quan tâm đến một người đàn ông như thế này.
Nghỉ ngơi nửa tháng, Rosa bắt đầu kiểm kê tài sản của mình, gom tất cả vào một chiếc túi.
Vì lần bỏ trốn trước đó mà cô đã giải mã được két sắt, khiến Salma đặc biệt chú ý đến hành động của cô, nên lần này Rosa không mang theo thẻ ngân hàng.
Nhưng may mắn thay, cô vốn có thói quen giấu những món trang sức quý giá ở các góc khuất trong đồ nội thất. Thêm vào đó, số tiền mặt mà Trình Thù lén nhét vào hành lý của cô cũng không ít, khiến chiếc túi này trở nên đáng giá.
Lợi dụng giờ ăn sáng, khi tất cả các cô gái đều đang đi đến nhà ăn, Rosa lén mang túi đến phòng của Fiona.
Cô gõ cửa ba cái nhẹ nhàng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân.
“Rẹt” một tiếng, Fiona mở cửa. Cô ấy nhìn Rosa với vẻ nghi hoặc, sau đó kéo cô vào phòng: “Chuyện gì vậy?”
Rosa nở nụ cười bí ẩn: “Biết ngay là cô vẫn còn ở đây mà, đồ lười.”
Fiona nhún vai, hoàn toàn không bận tâm đến biệt danh đó.
Rosa đóng cửa, vất vả lôi chiếc túi vải từ dưới lớp áo ra, đặt mạnh lên bàn gỗ.
“Em yêu… đây là gì?” Fiona ngạc nhiên hỏi.
Rosa không nói gì, chỉ mỉm cười rồi mở túi ngay trước mặt Fiona, để lộ tất cả những thứ bên trong.
Đôi mắt của Fiona lập tức mở to, cô sững sờ đến mức không thốt nên lời.
“Trừ thẻ ngân hàng ra, toàn bộ tài sản của tôi đều ở đây.” Rosa đẩy túi đến trước mặt Fiona, trầm giọng nói, “Tôi tặng hết cho cô.”
Fiona đột nhiên ngẩng đầu, môi khẽ mấp máy, ngơ ngác nhìn cô.
“Sắp tới tôu sẽ rời khỏi Mexico. Cô cũng biết mật mã thẻ ngân hàng của tôi, nếu có cơ hội lấy được nó, hãy cứ dùng đi. Dù trong đó không có nhiều tiền, nhưng đó là thành ý của tôi.”
Giọng Rosa bỗng trở nên mềm mại, cô tiếp tục: “Nếu một ngày nào đó cô muốn tự chuộc thân, tôi hy vọng số tiền này có thể giúp cô rời khỏi Phoenix. Fiona, tôi yêu cô.”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần, nhưng đây lại là lời tỏ tình chân thành nhất.
Mắt Fiona đỏ hoe, cô quay đi, khẽ nói: “Lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, chia ly quả thực là một chuyện khó khăn.”
Đúng vậy, chia ly thật khó khăn.
Bọn họ đã sưởi ấm cho nhau suốt bao năm qua.
“Nhưng tôi sẽ luôn tự hào về sự dũng cảm của cô, Rosa. Bất kể cô ở nơi nào trên thế giới, tôi đều sẽ chúc phúc cho cô.” Fiona kiên định nói.