[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 55: Lần gặp lại tiếp theo chính là lần cuối cùng
- Metruyen
- [Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch
- Chương 55: Lần gặp lại tiếp theo chính là lần cuối cùng
Đẩy cửa ra, trong phòng phảng phất mùi hương nhè nhẹ, phòng tắm ở góc phòng được bao phủ bởi làn sương mờ.
Trình Thù bước đến tủ đầu giường, nhìn thấy trang cuối của bản hợp đồng đã được Rosa ký tên. Tương lai, xưởng rượu vẫn sẽ do người khác quản lý, lợi nhuận sẽ chuyển vào tài khoản của cô theo định kỳ, không làm phiền đến cô.
Anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, bấm gọi điện thoại, cầm theo bản hợp đồng vài bước xuống lầu: “Tối nay sẽ có người đến lấy hợp đồng, cậu chuyển lại cho hắn.”
Gasol nằm ườn trên ghế sofa, lười nhác chơi điện thoại, nghe vậy cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đáp lại một tiếng: “Được.”
Trình Thù ném bản hợp đồng lên bàn, rồi vào bếp rửa một đĩa cherry cho Rosa. Đợi anh cũng tắm xong ở phòng khách, bên phía Rosa vừa dứt tiếng nước.
Ánh mắt Trình Thù trầm xuống, tùy ý lau những giọt nước còn vương trên tóc, bưng đĩa trái cây vào thư phòng.
Rosa bước ra không thấy bóng dáng anh, có chút khó hiểu, lần lượt gõ cửa các phòng: “Sebastiano, Sebastiano?”
Đến khi đi ngang qua một căn phòng nhỏ, lúc ngón tay cô vừa định gõ xuống, giọng nói của người đàn ông bên trong như đã tính toán chính xác từng giây từng phút, đột ngột vang lên: “Anh đây.”
Cô bĩu môi, đẩy cửa bước vào: “Câm như hến cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à.”
Phòng không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên.
May mắn thay, cơn mưa nhỏ ngoài kia là mưa nắng, ánh sáng không quá tệ.
Qua khe hở của rèm cửa, ánh sáng len lỏi chiếu rọi một góc.
Trình Thù ngồi trên ghế sofa bọc da, tư thế lười biếng.
Không biết từ đâu lại lôi ra một chiếc kính gọng bạc không có chân, lúc này đang đặt trên sống mũi, toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng.
Anh nâng mắt nhìn cô, như tòa băng sơn vạn năm bỗng chốc sụp đổ, khóe môi nhếch lên: “Em yêu, lại đây.”
Rosa lúc này đang mặc áo sơ mi của Trình Thù, đủ dài để che kín phần đùi, vì vậy cô không mặc quần ngủ.
Vừa vén tóc lên cho khô nước, cô vừa hỏi: “Sebastiano, anh đang xem gì vậy?”
“Sách trên giá hầu hết là do ba mẹ anh mua từ mười mấy năm trước, bây giờ đều đã ố vàng cả rồi.”
Trình Thù tự nhiên ôm lấy cô, để cô thoải mái gối đầu lên đùi mình: “Cuốn này là do quản gia bổ sung sau này.”
Rosa điều chỉnh tư thế, vừa đủ để nhìn rõ cuốn sách trong tay anh.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa rơi tí tách lên tán lá, tạo nên âm thanh nhè nhẹ, dịu dàng.
Căn thư phòng này dường như trở thành một nơi trú ẩn an toàn giữa ngày tận thế, hai người lặng lẽ dựa vào nhau đọc sách, quên đi thời gian.
Thỉnh thoảng, khi cô đọc được câu nào thú vị, sẽ ra hiệu cho anh xem, sau đó lắp bắp đọc lên.
Cherry rất ngọt, khiến Rosa ăn đến thỏa mãn.
Trình Thù đưa tay hứng hạt cherry cô nhả ra, vẻ mặt thản nhiên như không.
Không biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn, ánh sáng trong phòng không còn đủ để nhìn rõ chữ trên giấy.