[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 52: Một chứng tích của sự buông thả
Sau khi ăn xong, Rosa kéo Trình Thù đi xem ba chú mèo con.
Chúng vừa bú sữa xong, đang cuộn lại với nhau ngủ ngon lành. Mèo mẹ thấy hai người đến thì vươn vai lười biếng, tự nhiên lăn ra đất làm nũng.
Rosa xoa đầu nó, ngồi xổm xuống dịu dàng an ủi: “Vất vả rồi.”
Cô cẩn thận ôm lấy một chú mèo con đang say ngủ, chạm nhẹ đầu mũi vào bụng nó, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Trình Thù không nói gì, hai tay đút túi, bình tĩnh đứng một bên nhìn cô.
Tóc Rosa hơi rối, vài sợi lòa xòa trước mặt. Nhưng cô không để ý, vẫn đang lẩm bẩm nghĩ tên cho đám mèo con.
Cảnh tượng này khiến anh bất giác nhìn đến ngẩn người.
Mùa hè ở Cancun oi bức, trái tim Trình Thù cũng vậy.
Anh chờ đến khi Rosa đặt mèo con xuống, liền vươn tay bế bổng cô lên.
“Sebastiano—” Rosa thả lỏng người, giọng kéo dài, “Em còn chưa chơi đủ mà!”
Trình Thù không trả lời, đầu ngón tay thô ráp vô thức lướt qua má cô, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ra sau tai.
Anh khẽ nhếch môi, có chút bất đắc dĩ: “Em yêu, chính em nói muốn đi ngắm biển. Đi tắm trước đi, thay đồ rồi ra ngoài dạo.”
Nói rồi, anh nửa ôm nửa kéo cô lên tầng ba.
Rosa chậm rì rì bước vào phòng tắm, vừa định đóng cửa kính thì nó lại bị kéo ra.
Trước mắt cô xuất hiện một đôi tay.
Bàn tay đó dễ dàng chặn lại cánh cửa, trên ngón trỏ còn có vết xăm đã phai màu.
Ánh mắt Rosa trượt xuống— cơ bụng săn chắc đầy hormone nam tính, đôi chân dài mạnh mẽ. Ở giữa… hết sức thoải mái, chẳng chút ngại ngần.
Cô ngước lên, thấy Trình Thù mặt không đỏ, tim không loạn, cố ý hỏi: “Sao lần nào em tắm anh cũng vào thế?”
Anh lặp lại câu trả lời quang minh chính đại trước đây: “Tiết kiệm nước.”
Rosa bật cười, nhưng vẫn cho con mãnh thú này bước vào.
Có điều, cô không ngờ lần này Trình Thù thực sự tuân thủ tinh thần “tiết kiệm nước”.
Nếu bỏ qua việc giúp cô thoa dầu gội mà tiện thể sờ soạng khắp nơi, thì đúng là anh đã kiềm chế không ít.
Chỉ là anh cứ khiến cô hết lên rồi lại xuống, lại không chịu tiếp tục.
Cuối cùng, kẻ đầu têu cười run cả vai, ung dung ra khỏi phòng tắm trước.
Chỉ còn Rosa ai oán nhìn theo, âm thầm thề sau này không bao giờ cho anh vào cùng nữa.
Một lúc sau, cô đột nhiên đẩy cửa bước ra, hít mạnh luồng không khí mới. Chưa kịp trách Trình Thù, cô đã thấy anh đang ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, lười nhác tựa vào cạnh bàn.
Dáng vẻ đó… cực kỳ quyến rũ.
Rosa đành nuốt lại lời muốn nói.
Trình Thù tùy ý hất mái tóc ướt ra sau, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc sơ mi và quần tây đen. Anh ngước mắt, ánh nhìn lười biếng rơi xuống gương mặt cô, chậm rãi hít một hơi, rồi quăng chiếc váy đỏ đã chuẩn bị sẵn qua.
“Cái em thích.” Anh hất nhẹ cằm.
Rosa hài lòng trải váy ra, xem xét một lượt rồi lẩm bẩm: “Dài thế này phải đi kèm giày cao gót mới đẹp.”
Trình Thù nghe vậy khẽ cười, cúi người nhấc một đôi cao gót từ cạnh giường, dùng hai ngón tay móc lên lắc lư hai cái.