[Hoàn] Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch - Chương 51: Anh thích nhìn cô như vậy
Gần quảng trường có một quán bar, không ít người ngồi trên ban công tầng hai, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh. Họ nhâm nhi chút men say, trò chuyện cùng vài ba người bạn thân.
Rosa lại không mấy hứng thú với việc này, dù gì thì trưa nay cô cũng phải chật vật lắm mới tỉnh táo lại được.
Cô tiếp tục đùa nghịch với bồ câu một lúc, đến khi thỏa mãn mới sải bước dài, tâm trạng vui vẻ đi về phía chiếc xe cổ.
Trình Thù đã đứng tựa vào xe đợi sẵn, vóc dáng anh cao ráo, lúc này còn lấy từ trong xe ra một chiếc kính râm rồi đeo lên.
Gió nhẹ khẽ thổi tung mái tóc anh, vô tình tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
Rosa vừa đi vừa khẽ thở dài—
…Người đàn ông này đúng là quá đẹp trai.
“Trạm tiếp theo đi đâu đây?” Rosa mở cửa xe, tò mò hỏi.
Trình Thù nheo mắt, ung dung lên xe, nhấn ga: “Đoán xem.”
Rosa hừ một tiếng, lười biếng nhắm mắt, dựa vào ghế giả vờ ngủ: “Không nói thì thôi.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, gió lùa vào thổi tung mái tóc Rosa, khóe môi cô bất giác cong lên.
Trình Thù liếc nhìn cô, khẽ hừ một tiếng đầy ý vị—
Cô nàng này, đúng là quá hưởng thụ rồi.
Nhưng Rosa không ngờ xe lại rẽ lên đường núi, dừng lại trước một điểm du lịch.
Cô nhìn mảng cây xanh mướt xung quanh, rồi đưa mắt về phía trang viên nhỏ mang nét cổ điển giản dị trước mặt.
Bước đến gần cổng, cô nhìn tấm biển đề danh, chầm chậm đọc: “…Hemingway?”
Lại dịch sang bên cạnh vài bước, cô thấy một tấm bảng dựng bên bãi cỏ, trên đó còn in một bức chân dung đen trắng của một ông cụ.
Rosa nheo mắt, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Cô cố lục lọi trí nhớ, hồi lâu mới nhớ ra mình từng thấy cái tên này trong hiệu sách, lập tức ngộ ra: “Ồ! Đây là nhà của nhà văn đó sao?”
Trình Thù dẫn cô vào trong: “Ừ, Trang viên Lookout, xây từ năm 1886. Nghe nói khá nổi tiếng, nên dẫn em tới xem thử.”
“Trước đây em từng thấy sách của ông ấy trong hiệu sách. Nhưng mỗi lần đi mua sắm, Salma chỉ cho phép em mua đúng một quyển sách, nên đã bỏ lỡ rồi.” Rosa có chút tiếc nuối nói.
Anh vẫy tay, ra hiệu cô nắm tay mình: “Không sao, sau này mua.”
Trình Thù dắt cô đi qua tán cây, chọn đường tắt đi lên, ngang qua một con thuyền đánh cá đặt dưới mái hiên.
Anh đột nhiên dừng bước, bắt chước hướng dẫn viên mà nói:
“Đây là tàu Pilar, nguyên mẫu của con thuyền mà nhân vật chính trong ‘Ông già và biển cả’ ra khơi.”
“Vậy là nghệ thuật thực sự bắt nguồn từ đời sống…” Rosa trầm ngâm, rồi chợt nảy ra một ý tưởng, cô lắc lắc cánh tay Trình Thù, hào hứng hỏi: “Này, Sebastiano, anh nói xem, nếu biến câu chuyện của chúng ta thành một cuốn tiểu thuyết, thì sẽ đặt tên là gì?”