[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 9: Bloody Hell
Khi nghi thức kết thúc, vài người từ dưới chân đồi đi lên. Dẫn đầu là một ông già đã hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, tay cầm một cây điếu cày. Ông bước đi nhanh nhẹn, mấy người thanh niên phía sau không theo kịp, liên tục nói: “Chú Lương, cẩn thận ngã!”
Bùi Hoài Lương dừng lại, quay đầu mắng: “Ngã gì mà ngã! Mấy cậu trẻ còn chẳng bằng tôi, nuôi các cậu ăn cơm thà nuôi heo quay còn hơn!”
Giọng ông sang sảng, những người xung quanh nghĩa trang đều nghe thấy.
Bùi Tân Di bước lên hai bước, chào: “Chú Lương.”
Bùi Hoài Lương “ừ” một tiếng, vừa bước đến gần đã bất thình lình dùng đầu điếu cày gõ lên đầu cô.
Bùi Tân Di chịu đòn, nhưng vẫn đứng thẳng lưng, nói: “Chú Lương.”
“Chú, chú, chú cái đầu cháu! Ai cho cháu tới đây?” Bùi Hoài Lương hừ một tiếng, chỉ vào cô bằng điếu cày: “Đợi lát nữa chú sẽ nói chuyện với cháu.”
Mọi người xung quanh lục tục chào “Chú Lương”, Bùi Hoài Lương tiến tới trước bia mộ, chẳng để ý đến ai, chỉ nói với Nguyễn Pháp Hạ: “Về từ bao giờ?”
Nguyễn Pháp Hạ gỡ kính râm xuống, lịch sự trả lời: “Sáng nay, cháu còn định đến Hà Nội thăm chú sau.”
Bùi Hoài Lương nhìn cô, giọng pha chút trẻ con: “Vẫn là Hạ muội ngoan, nhớ đến ông già này. Đi đường vất vả, tối nay ở lại bản nghỉ ngơi nhé?”
“Vâng.”
Bùi Hoài Lương liếc nhìn Nguyễn Quyết Minh, cười nói: “Anh Đao, không biết có chỗ nào để ông già này nghỉ một đêm không?”
Nguyễn Quyết Minh mỉm cười: “Sao lại không có, chú Lương lúc nào tới cũng có chỗ nghỉ cả.”
Bùi Hoài Lương xòe tay, Nguyễn Quyết Minh hiểu ý, đi lấy nhang từ Nam Tinh rồi đưa cho ông.
Ông thắp nhang, cúi đầu trước bia mộ, lẩm bẩm gì đó, cuối cùng cắm nhang vào bát nhang trên mộ.
“Giải tán, đi ăn cơm!” Ông vung cây điếu cày, bước nhanh ra khỏi nghĩa trang.
Mọi người kéo nhau xuống núi.
Bùi Phồn Lâu đi phía sau lưng Bùi Hoài Lương, dường như suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cất tiếng nói: “Chú Lương, cháu…”
Bùi Hoài Lương lúc này mới nhớ ra còn có người này, ông hừ một tiếng cắt ngang lời cô, chẳng quay đầu lại, nói: “Lão Tứ, hãy bớt đau buồn.”
Bùi Phồn Lâu ngượng ngùng đáp lời, không biết nói gì thêm.
Bùi Hoài Lương tiếp tục nói: “Lương Khương?”
“Có ạ.” Lương Khương vội vàng bước lên.
“Việc sắp xếp sân nhà của anh Đông thế nào rồi? Chăm sóc lão Tứ cho tốt, thiếu một sợi tóc tôi hỏi tội cậu đấy.”
“Rõ.”
Lời của Bùi Hoài Lương nghe thì có vẻ quan tâm, nhưng Bùi Phồn Lâu lại chỉ muốn nghiến răng. Người chú này, trước giờ thân với bà lớn, lễ Tết luôn gửi lì xì cho ba đứa con của bà ấy nhiều nhất. Ông đứng về phía ai đã rõ ràng, ngay cả nhìn cô cũng không buồn liếc, còn ai dám hỏi đến chuyện cũ nữa chứ.