[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 83: Cầu xin Đức Chúa nhân từ rủ lòng thương xót kẻ tội đồ
- Metruyen
- [Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí
- Chương 83: Cầu xin Đức Chúa nhân từ rủ lòng thương xót kẻ tội đồ
Một lúc lâu, Nguyễn Quyết Minh xoay người lại, hỏi: “Làm sao em biết được?”
Bùi Tân Di thấy sắc mặt anh dịu đi đôi chút, liền nắm lấy tay anh. Lần này anh không cử động, để mặc cô nắm lấy. Cô nói: “Em bảo A Sùng theo dõi động thái rời khỏi nước của bà hai. A Sùng điều tra được Ngũ ca đã mua vé máy bay đến Việt Nam. Anh ấy còn có lý do nào khác để đến Việt Nam không? Em chỉ có thể nghĩ đến chuyện anh ấy đến để đón bọn trẻ. Nơi nào có anh thì đó là nơi an toàn nhất. Tại sao bọn trẻ phải rời đi, mà anh không tự mình đưa chúng đi, lại để Ngũ ca đến? Em đoán anh đã bị mắc kẹt—”
Cô lắc đầu, nói tiếp: “Không đúng, là anh tự chọn ở lại. Dù anh đang bị truy nã, không thể rời khỏi đất nước một cách hợp pháp, nhưng vẫn còn cách khác. Thế nhưng, dù có lựa chọn hay không, dù ở bất kỳ đâu, anh lúc nào cũng gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm. Một nhóm người lớn như vậy trong làng, làm sao có thể bỗng dưng biến mất? Anh không thể bỏ họ lại, và còn muốn tìm cách bảo vệ họ.”
Cơn giận trong lòng Nguyễn Quyết Minh bị những lời này làm tan biến hoàn toàn. Cô hiểu rõ suy nghĩ của anh như vậy, chỉ từ một tin tức mà đoán ra tất cả.
Làm sao anh có thể vì chuyện của Bùi Hoài Lương mà sinh ra oán hận cô đây? Anh đã sớm không còn hận nữa, bất kể có chuyện gì cũng không hận nữa. Dường như anh đã trúng phải loại cổ độc khó giải, trái tim bị cô điều khiển, thậm chí vì cô mà méo mó.
Chỉ là cảm giác bất lực, không thể kiểm soát được tình hình đè nén trong lòng suốt mấy ngày qua, khi nhìn thấy cô, bỗng chốc bùng nổ. Chỉ là tức giận cô tại sao có thể không màng nguy hiểm, đến đây để tìm chết.
Nguyễn Quyết Minh cúi đầu nhìn tay cô, bàn tay vốn thon thả xinh đẹp giờ đây đầy những vết xước do cành cây và dây leo gây ra, móng tay lấm đầy bùn đất.
Anh muốn buông tay ra, nhưng cuối cùng lại nắm chặt hơn, nói: “Em không thể quay về được nữa, Tân Di.”
Những giọt nước mắt cô kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống. Anh vẫn chấp nhận chạm vào cô, không ghét bỏ cô như cô nghĩ.
Cô lau nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Anh Nguyễn, anh biết em không phải là người hay khóc, nhưng em… cả đời này nước mắt của em, một nửa đã dành cho anh. Trái tim em dành cho anh, tất cả của em đều dành cho anh. Em không sợ gì cả.”
“Bùi Tân Di, em—”
“Thật ra trước khi đến đây, em đã không định sống sót nữa rồi.”
Nguyễn Quyết Minh ngẩn người trong chốc lát, rút tay khỏi tay cô, khó tin hỏi: “Ý em là gì?”
“Khi ở Sa Pa, anh nói em quá tham lam, cái gì cũng muốn. Lúc đó em đã nghĩ, chi bằng chẳng cần gì cả. Việc chúng ta trở về Hồng Kông đăng ký kết hôn chỉ là cách để em khiến anh cho em quay lại. Khi đó em đã bắt đầu chuẩn bị chuyển tài sản, anh cũng biết, anh còn giúp em làm. Em muốn chờ mọi thứ được chuẩn bị xong, chờ anh rời đi, chờ bọn trẻ đến nơi an toàn, rồi sau đó… Không ngờ khi em còn chưa chuẩn bị xong, bà hai đã có được tài liệu.”
Bùi Tân Di định nói tiếp thì bị Nguyễn Quyết Minh ngắt lời: “Chả trách em chọn ra tay với đứa trẻ của Tam tỷ, anh đã thấy kỳ lạ tại sao em lại điên rồ như vậy. Trước đây còn sợ gia đình nhà họ Hồng không buông tha, vậy mà đột nhiên không màng đến hậu quả.”