[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 8: Ở đây không có A Ngụy
Chuyện này… chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.
Nam Tinh ngạc nhiên hỏi: “Cô Bùi, cô thích đại ca của tôi sao?”
Bùi Tân Di nhẹ nhàng thở dài: “Xem ra tôi không đủ tư cách.”
Nam Tinh không biết nói gì thêm, bỗng thấy cô bật cười khúc khích: “Tôi đùa thôi, cậu đúng là ‘một khúc gỗ’.”
Nam Tinh lại ngẩn người. Không phải anh không hiểu, “một khúc gỗ” là để chỉ những người ngờ nghệch, đại ca thường hay dùng từ này để chọc anh. Anh sững sờ là vì nụ cười của cô. Từ khi quen biết, tuy từng thấy cô cười nhưng chưa bao giờ là nụ cười vô tư lự như thế.
Anh nói: “Cô Bùi, cô nên cười nhiều hơn.”
Bùi Tân Di đã thu lại biểu cảm, lạnh nhạt đáp: “Người Trung Quốc nói, ‘Cười một cái thì trẻ ra mười tuổi.’ Cười nhiều sẽ sống càng lâu.”
“Vậy cô không muốn sống lâu sao?”
“Tôi sẽ nói thêm một câu ngạn ngữ Trung Quốc: ‘Kẻ ác sống lâu, người hiền gặp hoạ.’ Cậu có muốn làm tai họa không?”
Nam Tinh cười to: “Tôi vốn đã là tai họa rồi.”
“Cũng đúng. Đại ca là tai họa, đàn em chắc chắn cũng là tai họa.” Bùi Tân Di nhếch cằm nói: “Khi anh kể lại với anh Đao, nhớ thuật lại không sót một chữ.”
Nam Tinh cười gượng: “Cô Bùi đúng là giỏi đùa.”
Trong lòng Nam Tinh nghĩ, ngoài việc quá giỏi trêu chọc người khác, cô Bùi này dù về nhan sắc hay gia thế đều rất xứng với anh Đao. Nhưng chuyện của anh Đao… mọi người trong trại đều biết cả. Liệu cô ấy có thật lòng thích anh Đao không? Anh có nên nói trước không? Nói trước sẽ tránh thất vọng sau này, nhưng nói ra sớm lại khiến cô thất vọng ngay lập tức.
Trong lúc Nam Tinh còn do dự, Bùi Tân Di hỏi: “Cái kia là gì thế?”
Trời âm u, phía xa là một sắc đỏ rực như ánh hoàng hôn lưu luyến chưa muốn tắt, khiến người ta nhầm tưởng là chiều tà. Những bông hoa đỏ thắm trải dài dưới chân núi, tự do hòa vào trời đất.
Nhìn kỹ lại, đó là những bông hoa của quỷ – cả một cánh đồng thuốc phiện.
Không đợi Nam Tinh trả lời, Bùi Tân Di nói: “Thật hoành tráng, một cánh đồng thuốc phiện lớn như vậy.”
“Phía sau cánh đồng hoa là địa phận của chúng tôi.” Nam Tinh nói.
Bùi Tân Di hiểu “chúng tôi” ở đây là chỉ phe miền Bắc do Nguyễn Quyết Minh đứng đầu. Nếu địa bàn của họ nằm sau cánh đồng hoa, thì rõ ràng bọn họ đã vô tình tiến vào lãnh địa của nhà họ Nguyễn.
Không khó hiểu khi chính quyền địa phương không dám hành động. Vùng núi rừng sâu thẳm này dễ dàng khiến người ta lạc phương hướng, nhìn thì như không một bóng người, nhưng thực ra đâu đâu cũng có thể có người theo dõi.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe dừng lại. Bùi Tân Di xách vali xuống xe, vặn nhẹ cổ để thư giãn, vừa quay lại thì thấy Nguyễn Quyết Minh bước xuống từ một chiếc xe phía trước.
Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau. Cô lấy thuốc lá từ túi áo ra, nhưng anh ra lệnh lập tức khởi hành.
Rõ ràng là cố tình, đến cả thời gian hút thuốc cũng không cho. Cô đành cất lại hộp thuốc, khẽ chửi: “Tự cao tự đại.”