[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 77: Dập vang lên cho tôi
“Daph thân yêu của chị,
Xin tha lỗi cho chị vì đã chọn cách này để gặp em lần cuối.
Chị đã muốn viết lá thư này từ rất lâu rồi. Thôi được, chị nên thẳng thắn thừa nhận rằng chị đã muốn chết từ nhiều năm trước. Chị không thể tiếp tục nhảy múa, không thể cầm cọ vẽ, thậm chí việc cầm lấy một cuốn sách cũng trở nên khó khăn. Một cuộc sống như vậy đối với chị chẳng còn ý nghĩa gì. Nhưng mỗi khi nghĩ đến Daph của chị vẫn còn cần đến chị, chị lại tràn đầy hy vọng.
Mùa hè năm ngoái, vào mùa hè mà em yêu thích nhất, em đã kể với chị rằng em đã đính hôn với anh ấy. Chị đã rất vui, rất hạnh phúc. Chị hy vọng điều đó là sự thật. Nhưng khi nhìn thấy em “vui mừng đến rơi nước mắt,” chị biết đó không phải sự thật. Nụ cười có thể lừa người khác, nhưng nước mắt của em thì không.
Thật ra, chị đã biết em giấu chị một số chuyện và nói dối để chị không lo lắng. Daph, chị không quan tâm. Chị chỉ muốn em sống thật hạnh phúc.
Bây giờ, em nên cảm thấy hạnh phúc. Em đã thực sự kết hôn với anh Nguyễn. Em còn nhớ ước mơ thuở bé của mình không? Kết hôn với một “người đàn ông tốt,” sống trong một ngôi nhà có khu vườn, sinh ra những em bé đáng yêu — Và rồi sống hạnh phúc mãi mãi, until the end. Một cái kết như trong cổ tích, nơi không còn điều gì có thể làm tổn thương em nữa.
Hạnh phúc đối với chị mãi mãi là một điều xa vời, nhưng em thì không. Chị tha thiết cầu xin em, dù chỉ là vì chị, hãy mang theo phần hạnh phúc mà chị đáng lẽ đã có, sống một cuộc đời mạnh mẽ và ngập tràn ánh nắng!
May God bless you and I love you forever!
(Chúc Chúa phù hộ cho em và chị mãi mãi yêu em.)
Người chị duy nhất và vĩnh hằng của em,
An Anh
P/S: Đây là di chúc của chị:
Xin hãy yêu cầu ba không tham dự tang lễ của chị.
Toàn bộ quỹ tín thác và tài sản dưới tên chị xin được trao cho Daph.
Xin anh Nguyễn hãy yêu thương Daph suốt đời, không bao giờ rời xa em ấy.”
Chữ viết trong thư ngoằn ngoèo, ngòi bút đè nặng nhưng vẫn cố giữ cho ngay ngắn. Có thể tưởng tượng được chủ nhân bức thư đã khó khăn đến nhường nào khi viết nó.
Một góc thư đã bị bóp nhăn, Bùi Tân Di thì thầm: “Không được, không được… Sao có thể như vậy?”
Cô lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống sàn, khuỷu tay cầm lá thư bất lực dựa vào đôi giày da của người đàn ông trước mặt. Cồ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng ánh mắt lại như không nhìn ai cả, giọng lạc đi: “Anh Nguyễn, sao lại thế này?”
Dưới ánh đèn sáng chói của phòng cấp cứu, vẻ mặt Nguyễn Quyết Minh khó mà đọc được. Một lúc sau, anh kéo cô đứng dậy, giọng khàn khàn: “Tân Di, họ vẫn đang cứu chữa.”
Bùi Tân Di lắc đầu rồi lại gật đầu, nói như cầu khẩn: “Chắc chắn sẽ cứu được mà… Dị ứng penicillin không đáng sợ đến thế, đúng không?”
Nguyễn Quyết Minh nắm lấy tay cô, siết chặt như thể muốn truyền mọi sức mạnh của mình vào linh hồn vốn đã gần như vỡ vụn của cô.