[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 73: Có lẽ cũng là bức ảnh cuối cùng
Đau đầu và toàn thân mệt mỏi khiến Bùi Tân Di tỉnh dậy sớm hơn bình thường, những ký ức đêm qua từ từ ùa về.
Cô đã hứa với anh sẽ không lừa dối anh nữa. Cô không lừa dối anh – cô đã nói không muốn gì cả. Không phải chọn cái này hay cái kia, mà là không chọn gì, liều lĩnh đến cùng. Chỉ có làm vậy, mọi người mới có thể hài lòng.
Nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, Bùi Tân Di nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay ấm áp của người đàn ông, tiến tới bên cửa sổ.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, ngoài cửa kính là một màu xanh cobalt đậm đặc, sương mù phủ kín thị trấn nhỏ.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi xuống cửa kính. Ban đầu chỉ là một vài hạt lẻ tẻ, sau đó rơi xuống nhẹ nhàng như gió xuân tháng tư thổi tơ.
Nguyễn Quyết Minh mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được vòng tay trống rỗng, tim anh như chững lại. Anh nửa ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ khẽ hé nhìn bóng lưng của người phụ nữ bên cửa sổ, giọng trầm khàn: “Nhìn gì vậy?”
Bùi Tân Di quay lại, mỉm cười nói: “Anh Nguyễn, tuyết rơi rồi.”
Một câu nói rất bình thường, nhưng khiến Nguyễn Quyết Minh cảm thấy cả người ấm áp. Anh đáp lại: “Vậy sao?” rồi nhanh nhẹn đứng dậy, bước tới.
“Đúng vậy.” Bùi Tân Di giơ ngón tay trỏ chạm vào bông tuyết bám trên cửa kính. Tuyết nhỏ bằng hạt mè, rất nhanh đã tan ra.
“Tuyết đâu?” Nguyễn Quyết Minh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, còn đặt cằm lên vai cô.
Bùi Tân Di nắm lấy tay anh, kéo anh bước qua bên cạnh, mở cánh cửa hình vòng cung dẫn ra ban công. Gió lạnh thổi tới, cô rùng mình một chút.
Nguyễn Quyết Minh buông vòng tay, nhưng bị cô theo phản xạ xoay người kéo lại: “Ôm em.”
“Sao tự nhiên lại trở nên dính người vậy?” Anh bật cười nhẹ, “Để anh lấy áo khoác.”
Anh cầm chiếc áo khoác trên ghế sofa đơn khoác vào, rồi bước tới ôm cô cùng chiếc áo khoác. Cô nép vào lòng anh, không biết là cảm thán hay đùa cợt, nói: “Anh đúng là luôn biết cách chăm sóc người khác.”
Nguyễn Quyết Minh xoa hai tay cô, nói: “Em nên cảm thấy may mắn, sắp cưới được người chu đáo như anh.”
Bùi Tân Di không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Ba chắc đã nhận được tin, có lẽ sẽ giục em về nhà. Nhưng Phật Gia đã quyết định, ba có phản đối cũng vô ích. Sau này chỉ có thể để Ngũ ca xử lý công việc của em. Hồ sơ của Ngũ ca vốn đã không sạch, lần này… Dì hai chắc chắn không chờ nổi ngày Ngũ ca kế thừa gia nghiệp.”
Nguyễn Quyết Minh không muốn nghe cô nói về những chuyện đó, anh dùng giọng như bàn bạc mà bảo: “Hôm nay em có thể đừng nghĩ về những chuyện đó được không?”
“Không đâu… Em chỉ nghĩ, hay là chúng ta về làm thủ tục kết hôn đi.”
Nguyễn Quyết Minh siết chặt vòng tay, nhẹ giọng nói: “Được, anh đồng ý với em.”
Một dải màu cam sáng rực hiện lên sau ngọn núi không xa, ánh sáng dần lan tỏa, ngày càng rực rỡ. Màu xanh cobalt thẫm bị ánh sáng ấy nuốt chửng, dần trở nên nhạt nhòa.