[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 70: Lâu rồi không gặp
Cô vậy mà thừa nhận sai lầm, còn nói “hẹn hò”—một mối quan hệ bình đẳng, không còn sự xuất hiện hiển nhiên của kẻ thứ ba. Với cô, câu nói này có trọng lượng gần như một lời thề.
Trong lòng Nguyễn Quyết Minh dâng lên bao cảm xúc ngổn ngang. Anh châm điếu thuốc, ánh lửa từ bật lửa lóe lên rồi tắt ngấm. Trong tâm hồn anh, một lớp tro tàn dày đặc đã lắng lại sau bao lần thiêu đốt. Chẳng còn gì nguyên vẹn.
Anh có thể tin cô sao?
Anh là kẻ ngốc chắc?
“Anh Nguyễn.” Bùi Tân Di nhíu mày, ánh mắt khẩn thiết nhìn anh. Dường như chỉ cần anh thốt ra một từ “Không,” mọi thứ sẽ tan vỡ trong khoảnh khắc.
Nguyễn Quyết Minh cười nhạt, “Vài chục triệu mua lấy thân phận bạn trai, có vẻ tôi cũng chẳng lỗ.”
“Không phải vì chuyện đó…”
“Đùa giỡn cả một hồi, em vẫn còn nhiều việc phải xử lý.” Giọng anh chậm rãi, “Tôi nghĩ chúng ta nên bình tĩnh một thời gian.”
Bùi Tân Di đã lường trước, chỉ nhấp một ngụm rượu.
Trên mặt bàn đá cẩm thạch bóng loáng, một cây nến thơm trong lọ thủy tinh của thương hiệu CREED toát lên mùi hương lạnh lẽo của gỗ thông, gợi nhắc đến khu rừng giữa mùa đông.
Khi đó liệu cũng đau thế này sao?
Cô cười buồn, “Cũng phải, ngay cả phạm nhân sau khi được tại ngoại cũng cần một thời gian theo dõi.”
“Đã muộn rồi. Dì ba có lẽ sắp về, tôi đi trước.” Nguyễn Quyết Minh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy hướng về phòng ngủ của lũ trẻ.
Tiếng bước chân biến mất, lát sau lại vang lên. Cửa chính của căn hộ khép lại. Điếu thuốc cháy đến cuối.
Bùi Tân Di đưa tay che mặt, đôi vai không tiếng động run rẩy.
“Mẹ ơi…” Bùi An Uyển không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.
Bùi Tân Di nhanh chóng lau nước mắt, che nửa mặt bằng tay, hỏi: “Chuyện gì?”
“Mẹ ơi, để con nấu sữa chocolate cho mẹ nhé? Mẹ đừng khóc nữa. Ba sẽ sớm trở lại mà.”
“Anh ấy đi rồi sao?” Bùi Tân Di sững sờ. Cô tưởng anh chỉ rời đi đêm nay, không ngờ lại là rời đi không lời từ biệt.
Bùi An Uyển gật đầu, “Tiểu Bát cũng rất buồn. Tuy còn khó gọi ba là ‘ba’, nhưng tình cảm của anh ấy dành cho ba không hề ít hơn con.”
Bùi Tân Di nghẹn ngào, “Mẹ biết. Mẹ biết.”
“Để con nấu sữa cho hai người.” Bùi An Uyển ngừng một chút, tiến lên ôm lấy Bùi Tân Di, nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, tout ira bien.”
Bùi Tân Di ôm lấy con, khẽ thì thầm, “Oui, tout ira bien.” (Đúng vậy, tất cả sẽ ổn thôi.)
*
Vài ngày sau, Bùi Tân Di nhận được cuộc gọi từ Tam tỷ, đến công ty vận tải biển.
Trong phòng Tổng giám đốc, Bùi An Nhi ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da màu lạc đà mềm mại, khuỷu tay tựa trên bàn, hai tay cầm cây bút thép. Mái tóc đen ngang vai được chăm chút thẳng tắp, lông mày nhạt, đôi môi mỏng, đường kẻ mắt kéo dài nơi khóe mắt, tạo nên vẻ sắc sảo.