[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 68: Vĩnh viễn chỉ nhìn tôi
Bùi Tân Di đã mất tích.
Năm ngày sau, Hướng Dịch Tấn từ Mỹ trở về. Khi máy bay vừa hạ cánh, anh gọi điện thoại cho Bùi Tân Di, nhưng điện thoại lại ở trạng thái tắt máy.
Anh trở về căn hộ, nhìn thấy rượu whisky và chiếc giường bừa bộn. Rõ ràng đây là dấu vết của một người đàn ông từng ở đây. Anh gọi điện cho anh em nhà họ Chu, nhưng không một ai bắt máy.
Anh nhớ lại sự bất thường vào ngày trước khi rời đi, cảm giác bất an không rõ lý do. Anh đến sở cảnh sát để trình báo mất tích.
Hà Vân Thu biết được tin tức sau đó. Bà dựa vào mối quan hệ với một người cấp cao khác, yêu cầu họ nếu có tin tức thì đừng báo cho Hướng Dịch Tấn trước, thậm chí ám chỉ rằng nếu không tìm được người thì càng tốt.
Dẹp bỏ lo lắng, tối hôm đó bà lại đi chơi mạt chược, vận may vô cùng tốt, còn “ù” một ván Đại Tứ Hỷ.
Bùi An Tư biết tin trễ hơn, tức giận xông thẳng đến sòng bài mạt chược của mẹ. Anh liên tục nhắc nhở bản thân phải kiềm chế, mới không chất vấn mẹ trước mặt các quý ông quý bà.
Anh kéo mẹ ra hành lang nói chuyện, hạ giọng: “Nếu không phải con chơi golf với ông Tưởng, chắc còn chưa biết chuyện này. Bùi Tân Di sắp đính hôn rồi, mẹ lại đi thuê người bắt cóc cô ấy sao?”
Hà Vân Thu vỗ mạnh lên vai anh, nhìn quanh rồi nói: “Mẹ quả thật tìm mấy tay giang hồ để bàn chuyện này, nhưng chưa đến thời điểm, mẹ dám động tay sao? Chuyện lần này không phải mẹ làm.”
“Đã là ngày hai mươi tư rồi, hai mươi bảy là…” Bùi An Tư xoa trán, hít sâu một hơi. “Nếu ngày mai không tìm được người, con sẽ nói với ba về ‘kế hoạch’ của mẹ.”
Hà Vân Thu cười lạnh một tiếng: “Con nghĩ ông ấy không biết sao? Hướng Dịch Tấn đã chạy lên núi từ sớm, nói không muốn làm kinh động gia đình, bảo ba con nhanh chóng tìm người.”
“Rồi sao nữa?”
“Mấy ngày trước, nửa đêm ba con gọi điện, mẹ nghe thấy. Con đoán xem ông ấy gọi cho ai? Là Nguyễn Quyết Minh!”
Bùi An Tư ngạc nhiên: “Ý mẹ là gì?”
Hà Vân Thu ghé sát lại, hạ giọng: “Nguyễn Quyết Minh biết Bùi Tân Di sắp kết hôn, đặc biệt đến đây ngăn cản. Cô ta thật may mắn, hai người đàn ông giỏi giang như vậy vì cô ta mà si mê!”
Bùi An Tư sững sờ một lát, vội vàng chào mẹ rồi rời khỏi khách sạn, vừa đi vừa gọi điện cho Hướng Dịch Tấn.
Họ gặp nhau ở sở cảnh sát, nhờ người điều tra hồ sơ xuất nhập cảnh của Nguyễn Quyết Minh. Suốt đêm lật xem tư liệu và kiểm tra các camera giám sát, cuối cùng lần ra chiếc xe máy thuộc về Nguyễn Quyết Minh. Chiếc xe này lần cuối cùng xuất hiện ở khu vực “Tây Cống”.
Thật trùng hợp, Hồng Kông cũng có một nơi gọi là Tây Cống, vốn là một làng chài nhỏ, giờ đây đang phát triển thành khu ngoại ô.
*
Trời tờ mờ sáng, ánh sáng lờ mờ lọt qua ô cửa sổ nhỏ trên mái nhà dốc.
Gác mái bằng gỗ rất chật hẹp, sát tường đặt một tấm đệm đơn. Quạt điện từ đầu giường quét đến cuối giường. Xung quanh là những chai rượu vodka lăn lóc và vô số lon bia rỗng.
Người phụ nữ trên giường trở mình, nằm sấp chống tay ngồi dậy. Mái tóc bù xù, mất đi ánh sáng vốn có, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi hốc mắt hơi trũng sâu. Dưới bầu mắt là quầng thâm, môi nứt nẻ và khô khốc, trông rất tiều tụy.