[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 67: Dù người đó là nam hay nữ, là người hay ma quỷ
- Metruyen
- [Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí
- Chương 67: Dù người đó là nam hay nữ, là người hay ma quỷ
“Không nói? Vậy có cần để hắn nhìn thấy không?”
Cằm của Bùi Tân Di bị giữ chặt, những vết chai ráp vuốt ve đôi môi dưới của cô. Cô định cắn lại, nhưng lại bị bóp chặt hơn. Cô cố hết sức kiềm chế tiếng kêu ra khỏi miệng.
“Kỳ lạ thật.” Người ngoài cửa nói, bước đi vài bước. Chuông điện thoại reo vang, anh ta nghe máy, vui vẻ nói: “…Tìm thấy rồi? Tôi lập tức đến sân bay. …Không có gì. Được.”
Hướng Dịch Tấn nhanh chân bước xuống cầu thang. Khi đi qua phòng khách, anh ta lại liếc thấy chiếc túi Gucci bằng da bê đặt trên ghế sofa, cốc cà phê trên bàn trà, gạt tàn đầy đầu thuốc lá, có hai điếu rơi ra ngoài gạt tàn, tựa như đã cháy hết trước khi tắt.
Càng nhìn càng cảm thấy quái lạ, nhưng anh ta không có thời gian suy nghĩ thêm, nhanh chóng rời khỏi căn hộ.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng phụ nữ từ lầu hai ngắt quãng vọng xuống.
Ngón tay ướt đẫm mồ hôi lướt qua cánh cửa để lại vết mờ.
“Bùi Tân Di, cô giỏi lắm. Cô tưởng cô là ai? Tôi chơi cô, chơi chết cô!”
Những lời tục tĩu vang lên không ngớt, động tác càng ngày càng thô bạo. Bùi Tân Di cắn răng chịu đựng, cơ thể run rẩy vẫn phải tiếp nhận tất cả.
“Không chịu nổi nữa à? Cầu xin tôi đi, nhận sai của mình đi…”
Một hồi lâu, Bùi Tân Di chỉ có thể thốt ra một câu: “Đừng bắn vào trong.”
Nguyễn Quyết Minh cười khẩy: “Mẹ nó! Tôi cứ muốn, tốt nhất là cô mang thai rồi sinh ra luôn.”
Không kịp chuẩn bị, nước mắt từ khóe mắt cô lặng lẽ rơi. Cô nhắm chặt mắt: “Sao anh có thể nói vậy?”
Không biết điều gì đã kích thích anh, anh đột ngột rút ra, kéo mạnh vai cô, đẩy cô ngã xuống giường. Anh cởi phăng áo sơ mi, giơ hai tay cô lên cao, nhanh chóng trói lại. Anh lao đến, ép sát vào cô. Chiếc đệm lò xo lún xuống, rồi nảy lên một chút. Cô không tìm được điểm tựa nào, chỉ có thể nhìn trần nhà chao đảo.
“Khóc? Hắn đi rồi cô đau lòng sao?” Nguyễn Quyết Minh nhìn những giọt nước mắt lấp lánh ở khóe mắt cô, cười lạnh: “Cô còn mặt mũi mà khóc? Tôi sẽ khiến cô khóc cho đủ.”
Anh thực sự rất kiên nhẫn, vừa nói vừa dùng kỹ xảo khiến cô không cách nào chống cự. Đôi mắt cô trở nên mờ mịt, đuôi mắt ửng đỏ, trông thật mê hoặc. Anh bóp chặt mặt cô, chiếc nhẫn trên ngón tay gần như in hằn dấu lên má cô.
“Hắn mà không thấy bộ dạng này của cô, chắc sẽ hối hận lắm.”
“Khóc đi!”
Bùi Tân Di cố gắng quay mặt đi chỗ khác, khó nhọc nói: “Anh có biết không… chỉ có đàn ông yếu đuối mới dùng thân thể để nhục mạ, áp bức phụ nữ.”
“Nhục mạ?” Đôi mắt Nguyễn Quyết Minh trở nên sắc lạnh: “Đúng vậy, tôi yếu đuối, nên mới để cô lừa tôi hết lần này đến lần khác.”
“Tôi không có! Tôi—”
Chiếc gối đè xuống, cô không thể nói thêm, hơi thở dần trở nên khó khăn. Trong cơn mơ hồ, cảm giác va chạm cơ thể bị phóng đại. Họ gần gũi đến vậy, nhưng cũng xa cách đến thế. Giữa khát vọng và tỉnh táo, cô chỉ muốn biến mất hoàn toàn.