[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 61: Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng
Nguyễn Quyết Minh chỉ khẽ hôn nhẹ một cái rồi thôi, cuối cùng vẫn không làm gì quá đáng. Bùi Tân Di may mắn vì người lái xe hôm nay là tài xế mới, chứ không phải Chu Giác hoặc Chu Sùng.
Dẫu vậy, Nguyễn Quyết Minh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.
Dẫn theo bọn trẻ đi ăn ngoài thực sự không tiện, nên Bùi Tân Di nhờ Chu Giác mua nguyên liệu nấu ăn về, rồi cô nấu tại nhà.
Bùi An Uyển vui mừng hết sức, liên tục reo lên: “Lục tỷ và anh Nguyễn cùng nấu ăn!” Suýt chút nữa cô bé đã gọi ngay trước mặt Tăng Niên là “daddy and mommy”. Tăng Niên thấy vậy, lấy cớ có việc đánh bài rồi ra ngoài.
Bùi An Thoan thì thì thầm với em gái: “Mẹ đi rồi, sao em lại làm thế?”
Mấy ngày trước, anh trai từng chỉ vào bức tranh rồi nói “ba và mẹ”, mẹ lúc đó vui sướng biết bao. Nhưng ngay sau đó, cậu lại giả vờ như vẫn không “phân biệt được” ai là mẹ.
Cô bé nhớ những lời Tăng Niên từng nói để gieo vào đầu cô sự nghi ngờ về Bùi Tân Di, còn nhận ra Tăng Niên thực ra không hề quan tâm đến cảm xúc của bọn trẻ. Tất cả những nghi hoặc ấy, khi biết ai mới là mẹ thực sự, cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Nhưng anh trai lại cho rằng Tăng Niên đối xử với bọn họ rất tốt, tốt hơn hẳn so với “kẻ lừa đảo” Bùi Tân Di. Họ đã cãi nhau vì chuyện này vài lần, Bùi An Uyển cảm thấy không thể nói lý với anh trai, nên không muốn tranh luận nữa. Huống chi, mẹ đã nói phải cho anh trai thêm thời gian.
Bùi An Uyển nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt. Dẫu sao, với anh trai, cùng gọi hai người là “mẹ” quả thực rất khó khăn. Nhưng với cô thì khác, ngay cả khi đột nhiên xuất hiện thêm một người, bảo cô gọi “mẹ” cũng không vấn đề gì. Trong lòng cô không có chướng ngại, cô thậm chí có thể nói dối không chớp mắt.
Tuy vậy, khi nghe anh trai nói thế, Bùi An Uyển vẫn hơi tức giận, cau mày đáp: “Liên quan gì đến em?”
Bùi An Thoan bĩu môi, không nói gì thêm. Nhìn cặp đôi bận rộn trong bếp, thực ra trong lòng cậu cũng cảm thấy vui.
Bữa tối rất thịnh soạn. Nguyễn Quyết Minh làm vài món miền Bắc Việt Nam, còn Bùi Tân Di làm món Quảng Đông. Không có thời gian nấu canh, nên đành mua canh xương từ nhà hàng.
Người chạy đi mua vẫn là Chu Giác. Cô mang canh vào bếp để đổi sang tô, vừa làm vừa càu nhàu: “Cô Sáu, cháu đang nghỉ phép đấy, mà cô lại sai cháu như thế. Không cần biết, dù gì cháu cũng phải ăn ở đây.”
Bùi Tân Di cười chiều chuộng: “Được thôi, gọi mọi người rửa tay, ngồi vào bàn đi.”
Đợi Chu Giác đi khỏi, Nguyễn Quyết Minh cười nói: “Cô bé này mãi vẫn như trẻ con vậy.”
“Đúng thế.” Bùi Tân Di lắc đầu bất đắc dĩ. “Con bé coi mình là bạn cùng trang lứa với Uyển Uyển và Tiểu Bát, suốt ngày làm nũng với tôi.”
“Bọn họ đều làm nũng với em, còn em thì sao?”
“Tôi à?” Bùi Tân Di nghiêng đầu, nhìn Nguyễn Quyết Minh, nói: “Thì với anh chứ sao.”
Nguyễn Quyết Minh vừa rửa tay xong, nước còn chưa kịp lau khô đã đưa tay nhéo má cô, “Em có thể mãi đáng yêu thế này không?”