[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 58: Anh chẳng thể làm gì được cô
Phần 3: Hoa Nở Trăng Tròn
Mặt trời lặn về phía tây dần dần chìm vào đường chân trời. Tấm bình phong giấy của thời Bình An vẫn nằm ngã trên sàn, một nửa tờ kết quả xét nghiệm cũng rơi dưới đất. Phòng khách rộng lớn vô cùng yên tĩnh, ngay cả con trăn cũng đã nhắm mắt.
Không có bóng người, nhưng dấu vết của họ vẫn còn ở khắp nơi. Trên cửa sổ sát đất có dấu năm ngón tay lướt qua. Một góc phía sau bể kính trên sàn còn lưu lại vệt nước đã khô, hỗn độn với những dấu chân. Trên cầu thang dẫn lên tầng hai, quần áo rơi vãi khắp nơi.
Tiếng nước chảy vọng xuống từ tầng ba. Cánh cửa phòng tắm khép hờ, hơi nước mờ mịt lan tỏa bên trong, dưới vòi sen là một người. Hơi sương quá đậm, nhìn không rõ, dường như lại có hai người.
Bùi Tân Di tựa lưng vào tường gạch, bám lên vai của Nguyễn Quyết Minh, ngẩng đầu để dòng nước ấm áp xối xuống. Tiếng nước chảy hòa lẫn với tiếng thì thầm của họ.
“Anh biết không, dáng vẻ này của anh… như một người tị nạn vì đói…” Bùi Tân Di khẽ rên rỉ, cắn lên vai anh, như thể phản đối.
“Ha, còn sức để mắng tôi, xem ra vẫn chưa đủ rồi.” Nguyễn Quyết Minh như thể không biết đau, mặc cho cô cắn, cấu, để móng tay hằn lên lưng anh những vệt đỏ tím. Anh nói xong, thô bạo ép cô xoay người, một tay giữ hông, một tay ấn đầu cô xuống, buộc cô phải cúi mình. Trán cô đập vào gạch men, nhưng anh không quan tâm.
Những lọn tóc ướt rũ xuống lưng cô, theo vòng eo mảnh mai của cô mà lay động, như một con rắn nhỏ mềm mại, mang đến cảm giác kỳ dị mà lộng lẫy. Không gian nóng ẩm như khu rừng rậm anh từng vượt qua, nơi mịt mù sương khói, nguy hiểm rình rập. Tiếng súng đôi khi vang lên trong tâm trí anh.
Trong thoáng chốc, hiện thực và ảo giác đan xen, anh chỉ có thể dùng những hành động mãnh liệt hơn để xác nhận thực tại.
Những tội lỗi đã phạm phải phải được chuộc lại tại đây, những bất mãn vì bị lừa dối đều phải được giải tỏa ngay lúc này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng họ ngã xuống bồn tắm đang khô dần.
Bùi Tân Di giơ tay lên lấy một hộp thuốc lá Marlboro bạc hà từ kệ đồng thau phía trên, gõ nhẹ vào hộp thuốc rồi ném nó về phía người đàn ông dựa vào đầu bồn tắm ở phía bên kia. Sau đó cô lại giơ tay tìm bật lửa.
Bên cạnh bồn tắm hình tròn là một tấm rèm chống nước màu xám. Nguyễn Quyết Minh ngậm điếu thuốc, dùng chút sức lực còn lại kéo rèm ra. Qua ô cửa kính, bóng đêm bên ngoài tĩnh lặng như mặt nước, một mảnh trăng lưỡi liềm treo cao, xa xa còn có vài ngôi sao sáng.
Bùi Tân Di châm điếu thuốc, đặt bật lửa lên kệ, tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nguyễn Quyết Minh không lấy bật lửa, chỉ nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Hàng mi dài của cô hơi rũ xuống, có vài nét giống một cậu trai.
“Là Tiểu Bát nói cho tôi biết.” Anh ngậm điếu thuốc, lời nói có chút mơ hồ.
Bùi Tân Di sững sờ một chút, rồi lại mỉm cười: “Làm sao có thể? Nó còn giỏi giữ bí mật hơn cả Uyển Uyển.”