[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 56: Người cô muốn gặp vẫn chẳng thấy đâu
Mùi hương phấn son thoang thoảng trong phòng ngủ. Trên bàn trang điểm là những chai lọ được xếp từ đầu này đến đầu kia, chính giữa đặt một chiếc hộp lót nhung cỡ khoảng hơn chục tấc. Bên trong là một chiếc vòng cổ được gắn đầy kim cương lấp lánh, đặc biệt nổi bật là chiếc mặt dây chuyền – một viên kim cương hình vuông cắt kiểu công chúa, to bằng quả trứng chim bồ câu.
Hà Vân Thu đặt chiếc cọ má lông cừu xuống, tay chạm vào mép hộp, nhìn chiếc vòng cổ mà bất giác mỉm cười. Đây là món quà kỷ niệm mà chồng bà tặng nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới. Suốt bao năm qua, bà chỉ đeo nó ra ngoài hai lần: một lần là khi bà với tư cách “bà Bùi” cùng chồng tham dự buổi dạ tiệc do một công tước tổ chức, và một lần là trong lễ cưới của con gái lớn.
Năm mươi tuổi, có lẽ cũng được coi là một cột mốc quan trọng trong đời người. Bà có thể lại đeo chiếc vòng cổ này, được khách khứa gọi bằng cái danh xưng “bà Bùi”.
Khách mời lần này toàn là những người quan trọng, là những người bà đã cân nhắc kỹ lưỡng mới viết thiệp mời. Còn bà ba và cặp song sinh đáng ghét kia thì không nằm trong danh sách. Về phần Bùi Tân Di, không còn cách nào khác, phải có người chăm sóc cho Bùi Hoài Vinh, tránh để ông cụ ngoài bảy mươi tuổi uống say quá mức hoặc bất ngờ đột quỵ.
Bà không muốn phải trông nom ông lão ấy trong ngày đặc biệt như thế này – đúng vậy, lúc tặng trang sức thì là chồng, còn giờ nhìn thế nào cũng chỉ là một ông già khiến người ta khó chịu.
Năm mười sáu tuổi, Hà Vân Thu vẫn là một nữ sinh trường trung học tư thục. Trường tổ chức quyên góp từ thiện, bà là nữ chính trong một vở ballet biểu diễn trên sân khấu. Khi biểu diễn, bà cảm nhận được một ánh mắt chỉ chăm chú vào mình. Quả nhiên, khi trở về hậu trường, bà nhận được một bó hoa hồng vàng, bên trong có tấm thiệp chỉ ghi một cái tên.
Bà nhìn cái tên đó và biết cơ hội để thay đổi số phận đã đến.
Ô tô thường xuyên chờ đón bà trước cổng trường sau giờ tan học. Trong trường dấy lên tin đồn rằng Hà Vân Thu có một “ông bố đường mật”. Nhưng đối với bà, người đàn ông ba mươi tám tuổi ấy lại rất hoàn hảo. Ông mặc vest trắng, đội mũ nỉ vành nhỏ, trông thật phong độ. Lũ bạn học thì hiểu được gì?
Ông ấy nhớ sở thích của bà, cho bà những thứ đến mẹ cũng phải ghen tị, đưa bà đến trải nghiệm một thế giới khác. Đàn ông lớn tuổi đầy nguy hiểm, nhưng bà lại mê mẩn cái nguy hiểm ấy.
Chớp mắt đã năm mươi tuổi. Hà Vân Thu cầm chiếc vòng cổ, đeo nó vào trước gương. Bà nhìn thấy những nếp nhăn trên cổ mình – dù đã cố gắng chăm sóc nhưng thời gian vẫn để lại dấu vết. Tuy nhiên, so với những phụ nữ cùng tuổi thì bà vẫn tốt hơn rất nhiều. Trong chợ, bà từng nhìn thấy những người phụ nữ ấy, họ ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề, còn trang điểm, nhưng không thể che giấu được sự mệt mỏi do cuộc sống bào mòn.
Ngắm nghía người trong gương một lúc, bà đứng dậy, vừa ngân nga một khúc nhạc nhỏ vừa bước vào phòng thay đồ.
“An Nghê, con chọn xong chưa?” Hà Vân Thu nói, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười rộn ràng từ trong phòng thay đồ.