[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 54: Tận cùng thế giới của họ
Tối hôm đó, Bùi Tân Di ngủ rất ngon vì một câu “chúc ngủ ngon” từ Nguyễn Quyết Minh qua điện thoại. Cuối cùng anh cũng không “cút” qua bên kia biển, cô cảm thấy vậy là đủ. Giữ khoảng cách vừa phải, sau này sẽ không quá lưu luyến, để đến lúc buộc phải buông tay cũng không quá đau khổ.
Sáng hôm sau, Bùi Tân Di cầm giấy triệu tập đến tòa án, vì vụ án buôn lậu đồ thủ công mỹ nghệ giả trước đó.
Trong tòa án có rất nhiều người. Cô và luật sư đợi khá lâu mới được công tố viên gọi vào phòng xử. Thủ tục pháp lý rườm rà, Bùi Tân Di từng tham gia một vài vụ kiện trước đây, lần này ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, không nói lời nào, dáng vẻ dường như toát lên sự dịu dàng. Nếu có người quen ở đó, có lẽ sẽ nhận xét Bùi Tân Di thật giống với phu nhân họ Bùi ngày xưa.
Mỗi lần ngồi ở vị trí này, Bùi Tân Di lại nhớ đến mẹ. Mẹ cô tên Lý Chiêu, chữ “Chiêu” trong câu thơ “Phương dữ trạch kỳ tạp nhiễu hề, duy chiêu chất kỳ do vị khuy” của bài Ly Tao. “Chiêu chất” là chỉ phẩm chất sáng ngời, cao quý.
Nếu mẹ thấy được những việc con gái út làm hôm nay, không biết bà sẽ nghĩ thế nào.
Mấy ngày sau, phiên tòa thứ hai diễn ra và Bùi Tân Di bị kết án bồi thường tiền. Khi vụ án kết thúc, có rất nhiều phóng viên từ các báo đài đứng chờ ở cổng tòa án. Chu Giác bảo vệ cô lên xe và lái đi thật nhanh.
“Cô Sáu, có nên tung chuyện xấu của Bùi Phồn Lâu ra không?” Chu Giác nhìn Bùi Tân Di qua gương chiếu hậu.
Bùi Tân Di vẫn chăm chú vào tài liệu trên tay, thản nhiên nói: “Làm gì?”
“Chuyện cô bị đưa ra tòa chắc chắn sẽ bị mấy tờ báo lá cải bịa đặt linh tinh. Dùng scandal của cô ta để chuyển hướng sự chú ý—”
Bùi Tân Di ngẩng đầu nhìn Chu Giác, lạnh lùng nói: “Chưa đến lúc.”
Chu Giác đã lâu không thấy cô nghiêm túc như vậy, nhất thời ngớ người, nửa ngày mới thốt ra được một chữ: “Ồ.”
Khi đến tòa nhà văn phòng, Bùi Tân Di bảo Chu Giác rời đi, còn mình thì ghé vào quán cà phê “Iris” để mua một ly cà phê Americano lạnh trước giờ làm.
Điều bất ngờ là, vào giờ làm việc buổi chiều, người lẽ ra phải bận rộn trong góc làm việc như Hướng Dịch Tấn lại xuất hiện ở quầy cà phê, hơn nữa Bùi An Nghê cũng có mặt.
“Daphne.” Hướng Dịch Tấn nhận ra Bùi Tân Di trước, chào hỏi.
“Lục tỷ.” Bùi An Nghê mỉm cười nói, “Em quên mất công ty của chị cũng ở khu này.”
Bùi Tân Di gật đầu chào lại, trêu ghẹo: “Đến thăm bạn à?”
Bùi An Nghê ngượng ngùng cúi mắt, sau đó lén liếc nhìn Hướng Dịch Tấn: “Phải ạ.”
Nói chuyện phiếm một lúc, Hướng Dịch Tấn dò hỏi: “Daphne, gần đây cô gặp rắc rối gì à?”
Bùi Tân Di đoán được anh ta sẽ hỏi như vậy, thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi.”
Bùi An Nghê tò mò hỏi lại: “Rắc rối gì cơ?”
Bùi Tân Di cười nhẹ: “Chuyện công việc thôi. An Nghê, em nên đọc báo nhiều hơn.”