[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 53: Cô Bùi đây là bạn gái tôi
Bùi Tân Di không chớp mắt nhìn Nguyễn Quyết Minh, nụ hôn rơi xuống ở giây thứ năm như đã đếm trước.
Chỉ mới tập dượt một lần, nhưng họ đã hiểu rõ lẫn nhau, như những học sinh xuất sắc nhất. Cạy mở hàm răng, dự đoán từng bước chuyển động, đáp trả khéo léo, lần này anh dịu dàng hơn lần trước rất nhiều. Cô rơi vào một cái bẫy nhung lụa, không cách nào thoát ra, càng giãy giụa càng chìm sâu hơn.
Chìm xuống, chìm xuống, suýt nữa quên cả thở.
Nguyễn Quyết Minh khẽ mút lấy môi dưới của cô, như thể có một sợi dây vô hình dẫn dắt anh cứ tiếp tục hôn. Bùi Tân Di bất giác ngửa đầu, vai và lưng cong lên.
Nhịp thở làm lớp vải lụa mỏng bó sát người cô căng tràn, phác họa rõ từng đường nét.
Nguyễn Quyết Minh cúi xuống thấp hơn, đầu mũi anh lướt nhẹ qua cổ áo, hơi thở len lỏi vào từng khe hở. Như một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua, khiến Bùi Tân Di vô thức co ngón tay lại.
Nguyễn Quyết Minh khẽ ngậm lấy cổ áo, Bùi Tân Di không biết anh làm thế nào mà cởi được nút áo một cách nhẹ nhàng như thế. Anh bất ngờ mỉm cười, khiến cô không hiểu gì, cúi đầu nhìn xuống thì thấy dây trang trí kiểu chữ X phẳng dẹt gắn bên dưới chiếc áo lót ren màu xám bạc. Cô nhíu mày, dùng khuỷu tay chống xuống, lùi lại một chút.
Nguyễn Quyết Minh nhìn cô, vừa thích thú vừa như ra lệnh: “Lại đây.”
Bùi Tân Di càng lùi xa hơn, dường như muốn rời khỏi phạm vi bị anh bao phủ.
Nguyễn Quyết Minh nhếch môi cười, tiến thêm một chút, trong lúc cô còn đang lùi lại, anh bất ngờ giữ lấy eo cô, kéo mạnh cô xuống.
Bùi Tân Di hét lên một tiếng, không kịp phản ứng, Nguyễn Quyết Minh đã cúi xuống. Những nụ hôn vụn vặt rơi trên hàm dưới, vành tai, từ dái tai đến bên cổ. Cô khẽ thở dài, đưa tay đặt lên cổ sau của anh. Anh kéo cao váy cô lên, đầu gối ấn lên chính giữa.
“Bíp bíp—”
Họ không để ý, cho đến khi chuông điện thoại ngừng rồi lại vang lên lần nữa.
Nguyễn Quyết Minh ngồi dậy, hơi bực bội nói: “Nghe đi.”
Bùi Tân Di thả tay đang nắm thành quyền ra, lưu luyến hạ xuống. Cô đứng dậy đi đến chiếc ghế sofa đơn bên cửa sổ, mượn ánh sáng bên ngoài, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
“Alo?” Cô vừa nói vừa quay người lại, đúng lúc đèn ngủ bên giường được bật lên. Ánh sáng đột ngột khiến cô chưa quen, nheo mắt lại.
Đầu dây bên kia, Bùi An Tư lo lắng nói: “Lục muội? Cha nuôi gặp chuyện rồi!”
Sắc mặt Bùi Tân Di thoáng biến đổi, nói: “Chuyện gì? Nói rõ đi.”
“Cô có biết anh Đao đang ở đâu không? Tôi liên lạc không được.”
“Đang ở cùng tôi.”
“Ồ…” Bùi An Tư như thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng dặn dò, “Hai người nên đổi một bộ quần áo khác.”
Nguyễn Quyết Minh đi đến, thắc mắc: “Chuyện gì làm em lo lắng vậy?”