[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 50: Viên kẹo bơ cứng được nhồi đầy nhân đường
- Metruyen
- [Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí
- Chương 50: Viên kẹo bơ cứng được nhồi đầy nhân đường
Sáng hôm đó, Bùi An Tư mang theo một chiếc vali khóa mã, bước vào văn phòng của Bùi Tân Di.
“Đặt đó đi.” Bùi Tân Di vừa lật xem một xấp hóa đơn ghi chép dòng tiền, vừa nói mà không ngẩng đầu lên, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.
“Ôi trời, tôi vất vả mang tiền đến cho cô, vậy mà cô lại như thế này, thế này…” Bùi An Tư mãi không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả.
Bùi Tân Di tiện tay cầm một tập tài liệu đặt lên đống hóa đơn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Thà rằng chuyển khoản, đừng mang tiền mặt đi khắp nơi gây chú ý.”
Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng anh nhanh chóng né đi, như thể không dám nhìn thẳng cô. Cô cười nhạt, đứng dậy khỏi ghế văn phòng, nói: “Ngũ ca, tôi sẽ không tính chuyện hôm đó lên đầu anh đâu.”
Bùi An Tư liếc nhìn cô, cười cười làm lành: “Coi như chúng ta hòa nhau đi. Tôi cũng không trách cô vụ tôi bị đình chỉ.”
“Xem ra dì hai đã dạy dỗ anh một trận nên thân, đến cả chuyện này cũng nói với anh.”
Bùi Tân Di nhận lấy chiếc vali từ tay Bùi An Tư, đặt lên bàn, mở khóa, bên trong là nửa vali tiền mặt được xếp ngay ngắn.
Tối hôm trước, lô hàng từ Thâm Quyến đã về đến nơi. Bùi An Tư cho người kiểm tra, toàn là hàng loại AAA, chất lượng vượt mong đợi. Họ đổi được mấy thùng tiền, nửa vali này là tiền hoa hồng cho Bùi Tân Di.
Bùi Tân Di ngạc nhiên nói: “Nhiều thế này?”
Bùi An Tư đáp: “Phần của tôi chia cho cô hơn một nửa.”
Bùi Tân Di nhìn anh đầy ý nhị, nhướn mày hỏi: “Lại có việc muốn tôi xử lý à?”
“Không có đâu,” Bùi An Tư gãi đầu, ngập ngừng, “Ý tôi là, cô có thể đừng nói gì với mẹ tôi—”
Bùi Tân Di cười lạnh, nói: “Không thể nào. Hôm nay anh mới phát hiện tôi và mẹ anh đang đấu nhau à? Nếu không phải bà ấy muốn hại đại tỷ, tôi cũng chẳng ra tay nhanh vậy.”
“Chắc là hiểu lầm thôi…”
“Đừng bênh bà ấy. Đúng, tôi thừa nhận, trước đó tôi đã làm vài việc khiến bà ấy tức giận, nên bà ấy mới quay sang nhằm vào đại tỷ.”
“Mẹ tôi…”
“Im đi!” Bùi Tân Di đột nhiên đập mạnh vali xuống, “Anh tưởng chỉ có mẹ anh, còn tôi thì không có mẹ à? Cậu ấm, đừng ngây thơ nữa. Làm ra vẻ gia đình hòa thuận thì được gì? Tôi nói thẳng, cuối cùng hoặc là tôi chết, hoặc là mẹ anh chết.”
Bùi An Tư sững sờ. Anh nhìn thấy trong mắt cô là hận thù sâu đậm, như thể đã ăn sâu vào máu thịt từ khi sinh ra. Anh vội nói: “Sao cô có thể… sao cô có thể đổ hết chuyện của bà cả lên đầu mẹ tôi?”
Bùi Tân Di cố kiềm chế cảm xúc, nói: “Nếu không phải vì tai nạn xe đó khiến anh trai tôi qua đời, liệu mẹ tôi có buồn bã đến mức bệnh nặng không? Chưa hết, còn cả đứa con của đại tỷ nữa. Trong lễ tang của anh tôi, con chị ấy cũng mất.”
“Cô có bằng chứng không? Có bằng chứng thì ra tòa kiện đi!” Bùi An Tư chỉ tay vào cô, nói: “Đây là bệnh hoang tưởng. Cô không thể cứ đổ lỗi cho người khác như vậy!”