[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 5: Ve vãn chị dâu là điều đại kỵ đấy
Sau khi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần đoạn kinh đêm nay, nhìn thấy Nam Tinh từ trên lầu đi xuống, Nguyễn Quyết Minh chắp tay trước ngực với nhà sư rồi đứng dậy bước ra ngoài. Nam Tinh hiểu ý, lặng lẽ đi theo.
Ra đến sân, Nguyễn Quyết Minh châm một điếu thuốc, rồi lấy thêm một điếu khác từ chiếc hộp sắt đưa cho Nam Tinh.
Nam Tinh nhận điếu thuốc, khẽ ho một tiếng, nói: “Cô Bùi hút thuốc, lấy mất hộp diêm của tôi.”
Nguyễn Quyết Minh ném chiếc bật lửa cho anh: “Vết thương của cô ấy thế nào rồi?”
“Không rõ.”
Nguyễn Quyết Minh rít một hơi thuốc, đôi mắt híp lại trong làn khói: “Thế cậu lên đó làm gì?”
“Cô Bùi thẳng thắn lắm, hỏi ngay xem Lương Khương ở đâu.”
Nguyễn Quyết Minh cười nhạt: “Cũng dám nói nhỉ.”
Nam Tinh ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Anh Đao, thật sự muốn ra tay bây giờ sao? Can thiệp vào vụ làm ăn này, chú Lương bên kia không dễ nói chuyện đâu.”
Nguyễn Quyết Minh nhếch môi: “Lão già điên ấy, để ý làm gì.”
Nam Tinh không hiểu nhiều về nhà họ Bùi, người duy nhất anh biết rõ là chú Lương – em trai của Bùi Hoài Vinh, được đồn đã trở mặt với ông ta. Nhưng thực tế, chú Lương lại là em rể của Phật gia.
Thương vụ này của nhà họ Bùi kéo dài suốt mấy chục năm, ban đầu chính chú Lương là người kết nối. Phật gia cung cấp hàng, còn Bùi Hoài Vinh tìm đầu ra. Gần đây, họ mới giao lại việc này cho con trai mình.
Mấy năm qua, Nguyễn Quyết Minh đã đứng vững ở miền Bắc, tiếp quản không ít công việc kinh doanh của Nguyễn Nhẫn Đông ở đây, còn nhắm đến cả miền Nam. Nhưng duy chỉ có thương vụ này là anh tạm thời bỏ qua vì liên quan đến nhà họ Bùi. Khó khăn hơn các thương vụ khác, người biết chừng mực như anh thì tham vọng cũng lớn. Nếu làm thì phải làm hết, mà anh chỉ đang chờ thời cơ thích hợp.
Nam Tinh nghĩ lúc này chưa phải thời điểm tốt, liền thẳng thắn: “Chú Lương chắc chắn sẽ tiến cử Lương Khương tạm thay vị trí của cậu cả. Phật gia sẽ không làm trái ý ông ấy. Nếu chúng ta hành động lúc này, không chỉ đắc tội với chú Lương mà còn khiến Phật gia nổi giận. Lần trước vụ sòng bạc ở Sài Gòn đã làm Phật gia nghi ngờ, cài cắm không ít người của mình vào. Lần này hành động vội vàng, nếu để Phật gia phát hiện, chẳng phải bao năm chuẩn bị sẽ uổng công hay sao…”
Vội vàng? Nguyễn Quyết Minh cười khẽ. Kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu, sao lại nói là vội vàng. Chỉ là cậu ngốc nghếch không biết, nên mới nghĩ vậy. Sau này biết rồi, lại phải dỗ dành cậu một trận nữa thôi.
Nguyễn Quyết Minh rít thêm một hơi thuốc, nhếch môi: “Chuyện của bố tôi để tôi lo. Cùng lắm thì bị ‘đày’ sang Myanmar. Chẳng phải cậu cũng muốn đến Tam Giác Vàng sao?”
Nam Tinh bật cười: “Anh Đao ở đâu, tôi ở đó.”
Nguyễn Quyết Minh gật đầu, rồi thu lại nụ cười: “Người đã tìm được, cậu qua đó trông chừng. Bảo chúng nó ra tay nhẹ một chút, được rồi thì thả ra.”