[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 48: Không khí ở đó cũng ngọt ngào hẳn
Sáng sớm hôm sau, tiệm may vừa mở cửa đã có một vị khách bước vào.
Người đến mặc áo thun ngắn tay, quần short, chân đi dép lê, nhưng trên tay lại đeo một chiếc đồng hồ cơ Patek Philippe, tạo nên một vẻ ngoài cực kỳ lạ mắt. Nhìn qua phong cách và các món đồ phụ kiện, có thể đoán rằng cả bộ trang phục này không hề rẻ tiền. Ngoài đồng hồ, tay anh ta còn đeo một chiếc nhẫn bạc hình đầu sói độc đáo, trên đó đính viên đá quý màu xanh lục chỉ to cỡ hạt gạo, trông khá giản dị.
“Chú Chung.” Người khách vài bước đã lên lầu, cất tiếng chào to.
Người thợ may già ngẩng đầu từ cuốn sổ tay đầy bản phác thảo các kiểu dáng. Cặp kính của ông vẫn treo trên sống mũi, ánh mắt nhìn qua phần trên của gọng kính. Thấy rõ người đến là ai, ông mỉm cười: “Anh Nguyễn, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Nguyễn Quyết Minh đáp, “Tôi đến sớm quá phải không?”
“Làm gì có.” Người thợ may già xua tay, lập tức gọi học trò mang bộ đồ mẫu của anh ra.
Bùi Tân Di hôm đó đã chọn cho Nguyễn Quyết Minh loại vải may vest tốt nhất. Vải đẹp quý giá, vì thế đồ mẫu ban đầu chỉ được may bằng vải thô để thử. Sau khi thử xong, người ta mới dùng vải thật để may thử lần nữa, cuối cùng khách đến lấy đồ có thể chỉnh sửa thêm chi tiết nếu cần.
Bùi Tân Di từng nói, những tiệm khác không thể so được. Người thời nay thường qua loa, chỉ cần kéo phẳng hay vuốt nhẹ là qua mắt khách hàng. Nhưng chú Chung thì khác, chỗ nào rộng, chỗ nào chật, chỉ cần mặc lên không vừa, ông nhất định sửa đến khi hoàn hảo mới thôi.
Khi tỉnh táo lại, Nguyễn Quyết Minh đã đứng trước gương, trên người mặc bộ đồ mẫu bằng vải thô. Loại vải này thường dùng để may đồ tang, rẻ tiền và thô ráp. Tuy nhiên, chú Chung rất chú trọng đến từng chi tiết, nên ngay cả đồ mẫu cũng được may rất tỉ mỉ. Đường chỉ thô nhưng đều đặn, trông như một thiết kế vest hiện đại.
Nguyễn Quyết Minh bước qua bước lại, ngắm nghía rồi nói: “Cứ thế này là tôi có thể mặc ra ngoài được rồi.”
“Anh nói đùa quá.” Người thợ may già vừa nói vừa bước tới chỉnh lại đồ mẫu. Ông kẹp phần vải thừa ở vai áo lại, dùng kim tạm cố định, rồi nhận xét: “Anh Nguyễn có dáng người rất chuẩn.”
“Cô Bùi nói không sai, tay nghề của chú Chung đúng là rất tốt.” Nguyễn Quyết Minh buột miệng nói, rồi hỏi tiếp: “Cô Bùi có hay đến đây không?”
“Lễ tết gì cô ấy cũng đến cả. Hai đứa con nuôi của cô ấy đang làm việc cho tôi.”
Người thợ may già liếc Nguyễn Quyết Minh qua gương, như thể đoán được anh muốn hỏi gì. Ông nói: “Chúng nó từ nhỏ đã lớn lên ngoài đường, cô Bùi nhận nuôi nhưng pháp luật không chấp nhận, nên để tên chúng vào hộ khẩu của tôi. Cô Bùi là người tốt lắm. Trước đây, nhà họ Bùi ở Loan Tể, cả con phố này ai mà không biết đến bà Bùi và Lục tiểu thư nhà họ Bùi.”
“Chỉ mấy ngày thôi mà tôi đã nghe không ít chuyện tốt đẹp về bà Bùi rồi.”
“Đúng vậy. Ngày trước, ngay cả anh Hưng ở Loan Tể cũng phải nể bà Bùi ba phần. Anh không biết đâu, anh Hưng từng là đại ca của Loan Tể, năm 1993 xảy ra chuyện ở Macau, câu chuyện lập nghiệp của ông ấy còn được dựng thành phim, gọi là “Say Giấc Mộng Đời – Hổ Loan Tể”, hay lắm.”