[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 44: Phạm vào điều cấm kỵ
Trước đó trời chưa mưa, Nguyễn Quyết Minh từ viện dưỡng lão đi ra, cứ chậm rãi men theo đường Hoàng Nê Dũng mà đi.
Trước khi nghe thấy ông chủ tiệm ăn khuya thân thiết gọi Bùi Tân Di là Lục muội, Nguyễn Quyết Minh đã biết Tân Di là người ở Loan Tể rồi. Anh biết qua báo cũ, không sai chút nào, ngay cả những góc nhỏ của tờ báo cũng không bỏ qua.
Lần đầu tiên anh thấy Bùi Tân Di trên báo là khi tới Hà Nội thăm Bùi Hoài Lương. Một chồng báo xếp ngay ngắn trên bàn trà, tờ báo giải trí nằm trên cùng có dòng tít lớn gây ngạc nhiên và không kém phần hài hước, anh lúc đó còn chưa biết đây là phong cách thường thấy của báo chí Hồng Kông, dùng từ ngữ châm chọc và giật gân để thu hút ánh mắt.
Ở góc nhỏ của trang báo có một tiêu đề nhỏ đến mức ngồi trên ghế sofa gần như không nhìn rõ, nhưng bức ảnh mờ đính kèm bên cạnh thì anh lập tức nhận ra, đó là hình ảnh một người phụ nữ cầm cúp với nụ cười dịu dàng.
Nguyễn Quyết Minh ép mình dời ánh mắt khỏi bức ảnh ấy.
Lúc tỉnh lại, anh thấy phòng khách ở biệt thự Lai Châu của mình chất đầy những tờ báo từ bên kia bờ.
Cứ như thế vài tháng, anh đã xem qua vô số bài báo cũ về Bùi Tân Di, anh cũng hiểu ra mình nguy hiểm tới mức nào. Cũng như khi nghe thấy ai đó nhắc đến “A Ngụy,” sợ đối phương nói tiếp đến “Lục Anh,” anh phải lập tức dứt điểm mọi liên quan đến quá khứ.
Anh chỉ có thể chấp nhận một sự thật rằng, Lục Anh đã không còn.
Cơ bản là cùng một người, sao có thể tách thành hai người, sao có thể tách thành hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược?
Khi Nguyễn Quyết Minh đặt chân lên mảnh đất này, anh cảm nhận được một lịch sử sâu xa, dày đặc đang ập tới, muốn xuyên qua anh.
Bùi Tân Di từng sống ở đây, vào thời điểm cô còn chưa biết đến nỗi buồn. Ở đây có mẹ cô, đại tỷ cô, đại ca cô, thời thiếu nữ và tuổi thơ của cô trước khi trở thành Lục Anh, cuộc sống của cô.
Cô buộc tóc đuôi ngựa hoặc tết bím, mặc đồng phục nữ sinh hoặc các loại váy Tây, đạp xe hoặc đi xe điện, từ công viên Tu Đốn đến đê chắn sóng Vịnh Đồng La, từ Loan Tể đến bến cảng Victoria. Mỗi con ngõ nhỏ, mỗi nhà hàng ngon, quán cà phê dễ thương, tủ lạnh trong cửa hàng, hộp giấy đựng chocolate, mỗi viên gạch, mỗi góc khuất, mỗi luồng không khí, cô đều từng hiện diện trong đó.
Khoảng hai mươi phút sau, từ trường đua ngựa đi tới quảng trường Thời Đại, dù mới hơn mười giờ sáng, bên trong và bên ngoài các trung tâm thương mại đã chật kín người.
Nguyễn Quyết Minh mua một ly cà phê đá kiểu Mỹ, ngồi xuống chiếc ghế mây dưới tán ô ngoài trời. Ngẩng đầu, anh có thể thấy những tòa nhà cao tầng phủ kín kính, phản chiếu ánh sáng chói lóa.
Một lát sau, một người đàn ông đội mũ bóng chày ngồi xuống bàn bên cạnh, lưng quay về phía Nguyễn Quyết Minh.
Khoảng trống giữa hai chiếc ô phơi dưới ánh nắng, một bên vai người đàn ông cũng hứng trọn ánh mặt trời. Trên tay anh ta là hình xăm nửa bắp tay Ganesha lộ ra ngoài chiếc áo sơ mi Hawaii đỏ rực.