[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 41: Sợ hành lý của tôi đơn giản quá à?
Chuông cửa vang lên.
Bước qua cánh cửa hẹp và nhỏ, quầy lễ tân đã chiếm gần hết không gian tầng một. Cô lễ tân chào hỏi Bùi Tân Di và mời cô lên thẳng tầng hai.
Trên tầng là một thế giới hoàn toàn khác. Bên ngoài là một khu vực sofa tiếp khách với trà, cạnh đó là một chiếc gương lớn. Trước gương, ông thợ may già đang thử áo mẫu được may thủ công từ vải lót cho một vị khách.
Cách bài trí và trang hoàng ở đây giống hệt một tiệm thời trang cao cấp theo phong cách châu Âu. Đây là một cửa hàng chuyên may âu phục nam, với một thợ chính kiêm chủ tiệm và nhà thiết kế, hai học việc và vài nữ công nhân thường làm việc trong phòng may.
Ông thợ may già lịch sự chào hỏi họ, lấy ra một tập mẫu vải để họ từ từ chọn lựa, rồi quay lại tiếp tục làm việc với vị khách trước.
Ngồi trên ghế sofa, Nguyễn Quyết Minh một tay đặt trên thành ghế sau lưng Bùi Tân Di, tay còn lại lật xem cuốn mẫu vải, nhẹ giọng nói: “Lúc thì cắt tóc, lúc thì đặt may áo, em định làm gì thế?”
Bùi Tân Di cười: “Tôi muốn anh trông đừng giống người ngoại quốc nữa.”
“Ăn mặc cũng giống ngoại quốc sao?”
Bùi Tân Di mím môi: “Thấy anh mặc âu phục đẹp, sợ hành lý anh mang đơn giản không đủ mặc, nên muốn ngày nào cũng được ngắm.”
Nguyễn Quyết Minh nửa như cười, nửa không: “Ngày nào cũng ngắm?”
Bị anh bắt thóp, cô lập tức lảng qua chuyện khác: “Chú Chung là người có tay nghề bậc nhất ở Cửu Long, anh thử sẽ biết ngay. Đồ của A Sùng hầu như đều may ở đây.”
“Trừ A Sùng ra, em còn giới thiệu ai đến đây nữa?”
“Chú Chung là cha nuôi của A Sùng và Lucky. Nếu phải nói giới thiệu, tôi chỉ dẫn anh đến thôi.” Bùi Tân Di cười tươi như hoa. “Anh xem, tôi đối với anh cũng tốt lắm mà.”
Nguyễn Quyết Minh khẽ nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến.
Tiễn khách xong, ông thợ may dẫn Nguyễn Quyết Minh vào phòng để đo kích thước. Sau đó, ông mở tủ tường, lấy ra một gói đồ bọc vải dày, nói: “Cô Bùi bảo tôi giao cái này cho anh.”
Nguyễn Quyết Minh nhận lấy, lập tức nhận ra bên trong là một khẩu súng. Anh hơi nheo mắt, mở vải bọc ra và giắt súng sau lưng.
Ra khỏi phòng, thấy Bùi Tân Di đang cúi người trước cuốn mẫu vải, chăm chú chọn từng tấm. Anh nói: “Để tôi xem mắt thẩm mỹ của em thế nào.”
Bùi Tân Di ngẩng đầu: “Tôi chọn cho anh màu hồng đào rồi.”
Thấy Nguyễn Quyết Minh cau mày, cô bật cười khúc khích: “Đùa thôi. Tin tôi đi, cũng tin cả thiết kế của chú Chung.”
Thảo luận xong về yêu cầu và chi tiết thiết kế, ông thợ may đưa cho Nguyễn Quyết Minh một tờ đơn đặt hàng và hẹn anh một tuần sau đến lấy đồ.
Rời tiệm may, lên xe, Nguyễn Quyết Minh lấp lửng nói: “Sợ hành lý của tôi đơn giản quá à?”
Nguyễn Quyết Minh qua hải quan nhập cảnh, tất nhiên không thể mang theo bất cứ hàng cấm nào.