[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 36: Lần sau sẽ dẫn người đó đến
Chóp mũi chạm chóp mũi.
Hơi thở của anh đầy mùi nước hoa hồng quyện với hương thuốc lá bạc hà và hơi men.
Chóp mũi anh lướt nhẹ trên má cô, rồi cúi đầu thấp hơn nữa: “Cô uống rượu à?” Anh hỏi với vẻ chắc chắn.
“Từ quán bar về, tất nhiên là có uống.”
Hơi thở anh lướt qua cổ cô, khiến Bùi Tân Di ngửa cằm khó chịu.
Nguyễn Quyết Minh khẽ cười: “Thảo nào từ chối tôi. Hóa ra là có người mời cô uống trước rồi.”
“Mời uống? Nói tiếp đi, tôi sẽ nghĩ rằng anh Nguyễn đang ghen.”
Cửa thang máy mở ra.
Bùi Tân Di nhân cơ hội đẩy Nguyễn Quyết Minh ra rồi bước ra ngoài.
Anh quay người, tựa vào tường thang máy, không đứng thẳng, đôi chân dài thả lỏng trông vừa phong lưu vừa bất cần. Anh nói: “Không muốn cho tôi vào?”
Bùi Tân Di quay đầu nhìn anh từ ngoài thang máy, nói: “Không muốn.”
Nguyễn Quyết Minh nhún vai, ra vẻ một thanh niên ngoan ngoãn bị bạn gái từ chối vào nhà, nói với giọng bất lực: “Tôi tôn trọng cô.”
Nhưng anh hoàn toàn không phải thanh niên ngoan ngoãn.
Cửa thang máy từ từ khép lại. Anh nhìn cô chằm chằm, cong khóe môi nói: “Chỉ lần này thôi.”
Cửa đóng lại, con số trên màn hình hiển thị thang máy nhảy lên từng tầng.
Bùi Tân Di thở dài, bước về phía cửa căn hộ.
Sáng hôm sau, tiếng đùa giỡn bên ngoài đánh thức Bùi Tân Di.
“Uyển Uyển!” Cô đặt tay lên trán, yếu ớt gọi.
Tiếng cười bên ngoài nhỏ dần, rồi tiếng bước chân rón rén tiến lại gần. Cửa phòng bị đẩy mở, Bùi An Uyển và Bùi An Thoan thò đầu vào, đồng thanh nói: “Lục tỷ, có chuyện gì vậy?”
Bùi Tân Di ngáp một cái, nheo mắt nhìn lên trần nhà: “Hai đứa ồn quá. Lục tỷ vất vả lắm mới có ngày nghỉ, không thể để chị ngủ thêm một chút à?”
“Lục tỷ!” Bùi An Uyển nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Chị quên hôm nay phải đi thăm đại tỷ rồi sao?”
Bùi Tân Di mở miệng định “à” nhưng không phát ra tiếng, sau đó nói: “Hai đứa ra phòng khách đợi chị đi.”
“Lục tỷ nhanh lên nhé!” Bùi An Thoan giục, rồi bị Bùi An Uyển kéo ra ngoài.
Một lúc sau, Bùi Tân Di trong bộ Chanel chỉnh tề bước vào phòng ăn. Cô kéo ghế ngồi xuống, người giúp việc nhanh chóng mang bữa sáng ra.
Cô cầm muỗng, gõ nhẹ lên quả trứng luộc trong cốc, tùy tiện hỏi: “Dì Niên sáng nay đi chạy bộ à?”
Tăng Niên trông đầy sức sống và có vẻ vừa tắm xong gật đầu: “Đúng vậy, hiếm khi trời quang, vận động chút chứ.”
Phết bơ đậu phộng lên lát bánh mì nướng, cô ấy nói bâng quơ: “Lại về muộn à? Dì nghe A Phúc nói có người đưa con về.”
Bùi Tân Di nhướng mày, nói: “A Phúc nhiều chuyện vậy sao? Con đề nghị thay nhân viên an ninh mới đi.”
Tăng Niên nghĩ cô nói đùa, bật cười: “Đừng nói thế, con biết dì quan tâm đến chuyện này mà. Nếu con—”