[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 22: Anh đưa em về nhé?
Có những suy nghĩ, một khi đã nảy sinh thì không thể nào bỏ qua được.
Những ngày tiếp theo, Bùi Tân Di trở nên an phận hơn, nhưng vẫn không hoàn toàn tỏ ra ngoan ngoãn để tránh gây nghi ngờ. Bùi Hoài Lương nghĩ rằng Nguyễn Nhẫn Đông đã “thuần phục” được cô. Thấy cô không còn quậy phá nữa, ông không nhốt cô trong phòng nữa. Tuy nhiên, ông vẫn không hoàn toàn yên tâm, cử hai tên tay chân theo dõi cô.
Khó khăn lắm cô mới có thể đường hoàng bước ra phố, nhưng lại phải kéo theo “đuôi” phía sau, khiến Bùi Tân Di không thể chịu nổi.
Cô lang thang qua những nơi như hiệu sách cũ nhất thành phố, tiệm may hiện đại nhất, hay cửa hàng kẹo Tây phương nhất. Mặc dù những nơi này đều có chữ “nhất” đứng đầu, nhưng chúng vẫn mang lại cho cô cảm giác như đang sống trong nửa thế kỷ trước.
Cô không thực sự muốn sống, nhưng nếu phải sống thì không thể ở nơi như thế này. Cô muốn ánh đèn neon, sự ồn ào và đô thị phồn hoa. Quan trọng nhất là cô không muốn cưới một kẻ điên.
Bùi Tân Di đóng quyển sách cũ mỏng đang cầm trong tay lại, mang nó ra quầy thanh toán.
Hiệu sách này vốn là cửa hàng lâu đời của người địa phương, sau đó được người Pháp mua lại. Nhân viên trong tiệm cũng là người Pháp. Thời gian gần đây, nhân viên tiệm thường thấy cô gái này ghé thăm, mỗi lần rời đi đều mang theo những cuốn sách dày cộp thuộc loại nghiên cứu lịch sử La Mã, thần thoại Hy Lạp – những chủ đề vừa khô khan lại vừa thú vị.
Lần này, cô chọn phiên bản tiếng Anh thập niên 50 của cuốn “Romeo và Juliet”.
Nhân viên nhận tiền đô, vừa trả lại tiền thừa vừa nói: “Shakespeare không bao giờ lỗi thời, đúng không?”
Bùi Tân Di không trả lời, nhận tiền rồi bỏ vào ví. Khi ôm sách rời đi, cô thản nhiên nói: “Au revoir.” (Tạm biệt).
Trước đây, nhân viên từng vài lần bắt chuyện với cô, nhưng chưa từng nhận được phản hồi nào. Những cuốn sách cô chọn có tiếng Anh, tiếng Pháp, đôi khi xen lẫn cả tiếng Latin. Nhân viên đoán rằng cô nghe hiểu được, chỉ là không muốn nói chuyện.
Vậy nên khi nghe cô nói, nhân viên hơi ngạc nhiên. Không biết vì sao, anh ta cảm thấy lời tạm biệt này mang một ý nghĩa như lời từ biệt mãi mãi.
Bùi Tân Di đẩy cửa bước ra, chiếc chuông trên cửa kêu leng keng.
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây như say rượu, ánh lên sắc phấn hồng mơ màng. Trên đường, người qua lại tựa như rơi xuống từ những đám mây, tụm năm tụm ba cười nói vui vẻ, cười đến gập cả người.
Dưới mái hiên sọc đỏ trắng của các cửa hàng ven đường, những người phụ nữ thời thượng tựa vào các cột điêu khắc, làn khói thuốc từ đầu ngón tay chậm rãi bay lên.
Bên kia đường, một chiếc ô tô màu đen đậu lại, tên tay chân trên ghế lái đặt tay lên khung cửa sổ xe, đang ăn mít ngâm rượu.
Bùi Tân Di đi ngang qua người phụ nữ kia.
Một ít tàn thuốc rơi xuống đất mà không gây ra tiếng động.
Tên tay chân ngồi ghế phụ vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, hơi ngẩn người rồi vỗ vai người bên cạnh.
Miếng mít trong tay hắn bị vỗ rơi xuống, hắn bực mình buông lời chửi thề, tỏ ra không kiên nhẫn.