[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 18: Giờ thì thành vụng trộm rồi
Nguyễn Quyết Minh có chút bất ngờ, hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Bùi Tân Di dừng lại một chút, giọng điệu không quá chắc chắn đáp: “Đi dạo.” Lại hỏi: “Còn anh? Đêm khuya không ngủ?”
“Tôi cũng đi dạo.” Nguyễn Quyết Minh gập nắp bật lửa kim loại lại, xung quanh trở nên tối mờ.
Bùi Tân Di vẫn đang quen với bóng tối này, chỉ vừa đủ ánh trăng để phác họa dáng người trước mặt. Cổ tay cô bị kéo, không chút báo trước ngã vào một vòng tay ấm áp.
“Nhiều lần đến tìm tôi như vậy, sao nào, cảm thấy không làm gì thì tiếc nuối à?” Nguyễn Quyết Minh cười khẽ, đầu ngón tay lướt qua vành tai cô, nhẹ nhàng xoa mặt cô.
Bùi Tân Di gạt tay anh ra, đáp lại trò đùa cợt bằng một câu đùa cợt khác: “Anh Nguyễn, tai tôi rất nhạy cảm đấy.”
Nguyễn Quyết Minh thu lại vẻ đùa cợt, hỏi: “Vui rồi chứ?”
“Sao tự nhiên lại đổi ý?”
“Chuyện của nhà họ Bùi còn cần nhờ cô. Giúp cô chẳng khác nào giúp chính mình, hà tất phải làm khó bản thân.”
Bùi Tân Di hơi ngẩng mặt, chạm đến tay Nguyễn Quyết Minh, vừa nắm vừa tìm kiếm chiếc bật lửa trong lòng bàn tay anh. Tay cô cũng có những vết chai từ việc chơi dao, chơi súng, chạm vào mu bàn tay và ngón tay anh như dòng cát mịn chảy qua.
Không phải tĩnh điện, nhưng cảm giác còn mạnh hơn tĩnh điện, từ đầu ngón tay áp út truyền thẳng vào tim anh.
Ngọn lửa lóe lên, Bùi Tân Di châm điếu thuốc ngậm trên môi, rút gói thuốc ra, đưa đến trước mặt Nguyễn Quyết Minh.
Nguyễn Quyết Minh rút lấy điếu thuốc nhô ra khỏi hộp, Bùi Tân Di giơ tay châm lửa cho anh.
“Cảm ơn.” Anh hít một hơi, giữ tay cô để lấy lại chiếc bật lửa, rồi chậm rãi buông tay.
Ngọn lửa tắt. Trò chơi đầy cay đắng này vẫn chưa phân định thắng thua.
“Chúng ta nên làm gì?” Bùi Tân Di hỏi. “Chú Lương cảnh cáo tôi không được động vào Bùi Phồn Lâu.”
Nguyễn Quyết Minh nghịch bật lửa, nói: “Chú Lương nghĩ rằng cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng, có thể làm người trung gian giữa hai nhà.”
“Ngũ ca sẽ không ở đây lâu.”
“Tôi biết, càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.”
Trong bóng tối, Bùi Tân Di nhìn khuôn mặt không rõ ràng của Nguyễn Quyết Minh, nói: “Anh Nguyễn, anh sẽ không làm tôi thất vọng đúng không?”
Nguyễn Quyết Minh cười nhạt, nói: “Cô Bùi, nghe giọng cô, cứ ngỡ là tôi cầu xin cô giúp đỡ vậy.”
“Xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ cảm thấy không ổn lắm. Cô Hạ rốt cuộc có biết chuyện bên trong giữa anh và Lương Khương không?”
“Trừ cô và tôi, còn có Nam Tinh, không ai khác biết cả.”
Bùi Tân Di cau mày nói: “Khi chơi bài, tôi không tin là cô Hạ không nhận ra điều gì đó bất thường ở Nam Tinh.”
“Lỗi là ở Lương Khương quá nổi bật, ai cũng xem anh ta như cái gai trong mắt. Tất nhiên, trừ chú Lương. Chú Lương luôn muốn đào tạo anh ta thành người của mình. Nhưng sau chuyện này, trước mặt Phật Gia, chú Lương chỉ có thể nói lời có lợi cho nhà họ Bùi, muốn bảo vệ Lương Khương cũng không được.” Nguyễn Quyết Minh phủi tàn thuốc, nói: “Cô nghĩ Hạ đứng về phía tôi?”