[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 17: Gả cho anh?
“Tôi tưởng anh sẽ không đến.”
Bùi Tân Di nhìn thấy một con côn trùng nhỏ không rõ tên nhảy lên chiếc lá, rồi bò dọc theo thân cây. Cô cảm giác trên lưng mình cũng có côn trùng đang bò, những cái chân nhỏ bé như chỉ có thể thấy qua kính lúp khiến sống lưng cô đau nhói.
Nguyễn Quyết Minh cười hai tiếng: “Cô tin à?”
Vừa nói, anh vừa xoay vai cô lại, muốn nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Trong khoảnh khắc bị xoay lại, Bùi Tân Di nở một nụ cười nửa vời, ánh mắt dán chặt vào anh: “Anh đi hay không tự mình anh biết.”
Nguyễn Quyết Minh không nhìn cô nữa, nằm xuống, hai tay kê sau đầu, ánh mắt nhìn lên bầu trời ung dung nói: “Tôi muốn đi, muốn đến để tặng cô một viên đạn. Nhưng tôi lại quên cả địa chỉ. Hơn nữa, tôi nghĩ cô cũng sẽ không xuất hiện.”
“Anh nói đúng, tôi đã không đi. Thực ra lúc đó tôi không biết tại sao lại nhờ anh giúp, tôi thậm chí còn không biết mình muốn làm gì.”
“Có lẽ chỉ cảm thấy có người để dựa vào là điều tốt đẹp.”
“Có thể… Đôi lúc tôi thực sự rất ghen tị với người khác.”
“Với ai?”
“Tôi mệt rồi.”
Không ai nói gì thêm. Cánh đồng hoa chìm trong yên tĩnh tuyệt đối, thỉnh thoảng có tiếng chim bay vụt qua trên đầu.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Quyết Minh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Bùi Tân Di dường như đã ngủ. Hàng lông mi dài của cô tạo thành bóng mờ trên gương mặt, mái tóc ướt một phần đã khô, xõa xuống cổ, đuôi tóc còn dính chút đất ẩm.
Nguyễn Quyết Minh đổi tư thế nằm nghiêng, dùng ánh mắt khắc họa khuôn mặt cô, ngay cả những khuyết điểm nhỏ cũng không bỏ qua. Anh khẽ nói: “Chết tiệt, em nói xem tôi nên làm gì đây? Em có thể giúp tôi rõ ràng mọi thứ không?”
Trời biết tại sao anh lại cảm thấy bối rối như vậy. Trước đây, anh cố thuyết phục bản thân rằng cô lừa dối là có lý do, nhưng không thể ngăn nổi cảm giác hận cô. Giờ đây, rõ ràng đáng lẽ anh phải ghét cô đến tột cùng, nhưng lại từng bước chìm vào sự dụ dỗ vụng về của cô.
Chẳng lẽ đúng như người ta nói, vì không quên được nên mới cảm thấy oán hận?
Không biết đã nhìn bao lâu, Nguyễn Quyết Minh lặng lẽ rời khỏi cánh đồng hoa.
Trên bờ ruộng, Nam Tinh cúi đầu, ngậm một cọng cỏ dại. Thấy đại ca, cậu ta không lên tiếng chào hỏi, rõ ràng là rất không vui.
Nguyễn Quyết Minh ra lệnh: “Cậu ở đây trông chừng cô Bùi.”
Nam Tinh càng thêm khó chịu, nhíu mày im lặng.
Nguyễn Quyết Minh thấy vậy, tiến lại gần, nói: “Có chuyện thì cứ nói thẳng.”
Nam Tinh bật dậy, phun “phì” một tiếng, nhổ cỏ dại trong miệng ra, nói: “Anh Đao, hóa ra ngay cả cô Bùi cũng biết, chỉ có mình tôi là không biết gì.” Rồi bổ sung thêm: “Tôi không cố ý nghe lén, trước đó hai người nói chuyện trong phòng khách, rõ ràng là anh cố tình để tôi nghe thấy.”