[Hoàn] Điệu Flamenco - Dã Trí - Chương 16: Sao lần nào cũng ngã thế?
Giống như nhung, chỉ khẽ lướt qua, từ dái tai đến cằm, rồi đến khóe môi. Chỉ là áp sát, hít thở không khí ẩm ướt của phương Nam, rồi vội vã hít vào hơi thở của nhau.
Mồ hôi trượt xuống mi, dường như không thể nhìn rõ điều gì. Bùi Tân Di dứt khoát nhắm mắt, để mặc phần đầu ngón tay thô ráp lướt lên từng chút, kéo váy cao dần.
Bên ngoài vẫn còn tiếng ồn ào, thậm chí có cả tiếng nức nở.
Làm gì có thời gian mà để ý. Nguyễn Quyết Minh bất ngờ cúi sát, dễ dàng nhấc chân cô lên đặt ngang eo. Giữa hai người gần như không còn khoảng trống. Bùi Tân Di theo phản xạ cong người lên, cô cảm nhận được anh đang áp sát mình, cả người như bị cuốn vào một vòng xoáy khổng lồ.
Tay cô vẫn quàng lên cổ anh, lòng bàn tay chạm vào viền da nơi cổ áo, cảm nhận lớp mồ hôi mỏng.
“Anh Nguyễn.” Hơi thở của cô không còn ổn định.
Có điều gì đó như muốn bật ra khỏi miệng, nhưng anh ngăn lại. Anh nói: “Cô nghĩ rằng làm thế này thì tôi sẽ mắc câu sao? Cô Bùi, chẳng lẽ cô không biết đây là cách trơ trẽn nhất à?”
“Tôi không biết. Không biết có tác dụng với người khác không,” Cô ngẩng lên, vì quá gần nên không thể nhìn anh, chỉ có thể nhìn bàn tay anh đang đặt trên chân cô. Viên ngọc lục bảo trên chiếc nhẫn đầu sói phản chiếu chút ánh sáng trên tấm lụa đỏ rượu vang. “Nhưng với anh, có lẽ lại hiệu quả.”
Nguyễn Quyết Minh bật cười trầm thấp, mỗi lần rung động như muốn kéo cô hòa theo. “Nôn nóng thế này, xem ra tình hình đã thay đổi. Sao vậy, Năm Bùi sắp đến à?”
Bùi Tân Di giơ dao lên, lập tức bị anh giật lấy.
Nguyễn Quyết Minh buông chân cô ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vừa chơi đùa với con dao vừa nói: “Nói thật, Lục Anh dạy tôi rất nhiều. Ví dụ như, nếu ai đó làm điều không thể tha thứ với tôi, thì nhất định phải hủy diệt người đó.”
“Anh nghĩ thả Bùi Phồn Lâu là đủ để hủy diệt tôi sao?” Bùi Tân Di khẽ cười, chỉnh lại dây áo, vỗ nhẹ váy rồi nhìn anh. “Anh thật sự nghĩ tôi đơn giản đến thế sao?”
“Tôi quả thực không biết cô định làm gì. Nhưng thêm một người là thêm một rắc rối, có khi không chỉ là một rắc rối.”
“Vậy bất kể thế nào anh cũng không giúp à? Điều này chỉ có lợi cho anh thôi.”
“Hay thế này, chuyện làm ăn nhà họ Bùi giờ tôi quyết định, tôi để cô làm người phụ trách.”
Bùi Tân Di thoáng sững người. Đây vốn là kế hoạch của cô sau này. Hiện tại Bùi An Tư đang được cha cô trọng dụng, vị trí này cô không thể nhận. Huống hồ, nếu vậy thì toàn bộ sắp đặt trước đây của Nguyễn Quyết Minh chẳng phải sẽ bại lộ sao? Phật Gia chắc chắn sẽ nhận ra anh chính là kẻ đứng sau.
Hơn nữa, đến lúc mọi người phát hiện hai người họ ngầm hợp tác, chuyện năm xưa chắc chắn sẽ bị đào bới.
Nhận ra anh cố tình chế nhạo, cô cau mày nói: “Tôi không rảnh phí thời gian với anh. Nguyễn phu nhân đúng là Nguyễn phu nhân, nhưng cô ta họ Bùi. Chuyện cô ta bị Lương Khương xâm phạm mà truyền về nhà họ Bùi, bà hai chắc chắn sẽ không ngồi yên, trái lại sẽ khiến hai nhà nảy sinh mâu thuẫn. Phật Gia giữ cô ta thì không phải đạo, mà để cô ta đi cũng không xong. Nếu cô ta vì đau buồn quá độ mà ‘tự tử’, chắc hẳn ai cũng vui vẻ.”